“Long đại nhân tựa hồ bị thương rất nghiêm trọng”
Trùng thối nhảy vài vòng quanh cự long, cuối cùng vẫn quay về trên vai Lạc Hành, lắc đầu thở dài “500 năm trước kết thúc chiến loạn, chiến tranh sớm biến mất khỏi thế giới này, đả thương được Long đại nhân, chỉ có Luân Hồi Sơn cốc thôi.”
Lạc Hành hỏi: “Đó là cái gì?”
“Tiến vào sơn cốc, có thể quay về quá khứ.” Nó giải thích “500 năm trước, Ma Vương thức tỉnh, Long đại nhân cùng hắn đại chiến ba ngày ba đêm, đạt được thắng lợi, nhưng người yêu của Long đại nhân cũng mất trong trận chiến đó.”
“Long đại nhân không ngừng tiến vào Luân Hồi Sơn cốc, là muốn đem người yêu lúc ấy đưa tới hiện tại, nhưng lịch sử sao có thể tùy tiện bóp méo? Tiến vào sơn cốc chỉ có thể ôn lại cảnh tượng trước đây, nếu mạnh mẽ viết lại, chắc chắn bị phản phệ.”
Trùng thối trầm mặc hồi lâu, thương cảm lan tràn trong mắt, nó ngẩng đầu trịnh trọng mà nhìn về phía Lạc Hành: “Nhân loại, hiện tại chỉ có cậu mới có thể cứu y thôi.”
Lạc Hành nghi hoặc: “Tôi…hả?”
“Máu của Long đại nhân thực đặc thù, người khác không thể đụng vào, nhưng cậu lại có thể, hiện tại ngài ấy bị thương rất nặng, chỉ có cậu mới có thể cho hắn uống thuốc thôi.”
“……” Lạc Hành có chút không tình nguyện.
Hắn mới xuyên tới, tâm trạng của chính mình còn chưa kịp điều tiết xong nữa, thì đã bị giao cho một trọng trách lớn như vậy rồi.
Đây có phải là trách nhiệm của hắn đâu chứ?
Trùng thối nhìn ra hắn không tình nguyện, ho hai tiếng: “Long đại nhân là thần bảo hộ thế giới của chúng ta, cậu cứu hắn, hắn tuyệt đối sẽ cảm tạ cậu.”
Lạc Hành nhăn mày.
Thực không đáng tin cậy.
Nó vội thêm vào: “Nói không chừng ngài ấy có thể đưa cậu về thế giới của mình đó.”
Lúc này chân mày của Lạc Hành mới giãn ra, điều kiện này thật không tệ.
Hắn nhìn hắc long, lại nhìn trùng thối, hỏi: “Thuốc ở đâu?”
“Dược…… Long đại nhân bị Luân Hồi Sơn cốc làm cho bị thương, chỉ sợ thuốc bình thường vô dụng.”
Lạc Hành cảm thấy sai sai, sắc mặt dần dần khó coi.
Trùng thối ấp úng mà nói: “Hẳn là thảo dược hái từ trong Luân Hồi Sơn cốc sẽ có tác dụng á.”
“Còn may, Luân Hồi Sơn cốc ở rất gần đây, đi vài bước là tới rồi.” Trùng thối ý đồ vớt vát lại “Thảo dược cần ở ngay cổng sơn cốc, là nhụy hoa của một bông hoa màu bạc.”
Lạc Hành sắc mặt cũng không tốt lên chút nào.
Trùng thối không chịu thua, cúi đầu nói: “Nhân loại, xin cậu hãy cứu Long đại nhân, cho dù y không thể đưa cậu trở về, thì ta cũng sẽ cố hết sức nghĩ ra cách giúp cậu trở về.”
Mày thì có thể nghĩ ra cái biện pháp gì cơ chứ.
Lạc Hành trong lòng thở dài, liếc nhìn cự long.
Cự long ngủ thật sự an tường, hô hấp mỏng manh, giống một pho tượng.
Hắn cũng chỉ từng nhìn thấy rồng qua màn hình TV thôi, cho dù biết là giả, nhưng khi cự long xuất hiện cũng phải cảm thán không ngừng.
Nhưng hiện tại, trước mắt hắn là rồng thật đó!
“Đành vậy.” Lạc Hành nói.
May mắn tới thế giới này, vẫn nên thử làm vài việc gì đó phi thường một chút.
Lạc Hành hỏi: “Luân Hồi Sơn cốc ở đâu?”
Trùng thối không nói dối, Luân Hồi Sơn cốc hóa ra nằm ngay dưới lớp cây cỏ mà Lạc Hành tỉnh lại.
Đi qua một tầng bụi cỏ cao bằng người, sơn cốc liền xuất hiện ở trước mắt.
Trùng thối không đi vào cùng hắn, nghe nói là bởi vì nơi này tràn ngập khí độc, nó ma lực thấp, đi vào dễ dàng bị khí độc giết chết.
Nhưng Lạc Hành không có bất kì cảm giác gì.
Không chỉ thế, hắn cảm thấy không khí ở đây thật tươi mát.
Lạc Hành tiến vào sơn cốc, tìm kiếm ven đường hình bóng của bông hoa màu bạc, nhưng tìm mãi mà không thấy.
Mắt thấy càng lúc càng vào sâu, Lạc Hành bắt đầu chần chờ.
Sơn cốc này nghe nói có thể hút linh hồn người khác, đi vào lỡ bị hút rồi sao?
Con rồng kia mạnh như vậy, đi vào đây còn bị thương đến thoi thóp, con người như hắn đi vào, há chẳng phải thịt nát xương tan hay sao?
Tìm hoài không thấy bông hoa màu bạc, Lạc Hành quyết định trở lại.
Hắn vừa xoay người, một luồng sáng bạc lóe qua tầm mắt.
Tập trung nhìn lại, phía trên sườn núi, là một đóa hoa diễm lệ.
Đóa hoa kia mọc ra từ đài hoa xanh biếc, nổi bật ở giữa là nhụy hoa.
Nhụy hoa màu bạc.
Lạc Hành vui mừng, bước nhanh về phía bông hoa kia. Ấy vậy mà trong phút chốc, tuyết rơi trắng xóa bao phủ mặt đất, đồng thời một nguồn sức mạnh từ bốn phương tám hướng ập vào người hắn.
Lạc Hành đầu óc bắt đầu đau, chỉ cảm thấy linh hồn bị cưỡng ép rút ra khỏi thân thể, cả người chìm vào trong bóng tối.