Ma vật nhiều như thế, cũng không phải không có nguyên nhân.
Ngàn năm trước, Ma Vương phản loạn, Long Nữ hi sinh chính mình mà phong ấn gã.
Mà hiện tại thì, phong ấn đó đã bị Ma Vương phá tan rồi.
Cơ thể quân chủ khôi phục, ma vật bốn phương nổi loạn.
Mục tiêu của bọn chúng, rõ ràng, chính là nhân loại yếu ớt.
Tuy nhân loại yếu, nhưng lại là nhà luyện rồng.
Mà rồng, là thiên địch của ma vật.
Lạc Hành bị Long Trạch mang theo hối hả ngược xuôi, thời gian bất tri bất giác đã trôi qua một năm rồi.
Một năm qua đi, Ma Vương khôi phục hoàn toàn.
Bầu trời đỏ như máu, những khu rừng vốn xanh tươi nhưng nay trơ trọi, chỉ còn là những gốc cây cháy đen.
Vô số nhân loại chết đi trong biển lửa, thậm chí còn liên lụy tới các tinh linh và sinh vật sống ở trong rừng.
Sự bình yên cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Lúc này đây, Long Trạch không mang theo Lạc Hành, mà đem hắn giấu ở suối linh, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Ở suối linh có lập đền thờ Long Nữ, Lạc Hành ngây ngốc nhìn chằm chằm tượng Long Nữ, bỗng bên tai vang lên tiếng nói.
“Đi cứu hắn đi.”
Là tiếng của Long Nữ.
Lạc Hành kéo kéo khóe miệng: “Phải làm thế nào mới cứu được hắn?”
Long Nữ trên tay hiện ra một cái quang cầu, chậm rãi bay tới trên trán Lạc Hành, chui vào.
“Đi cứu hắn, thế giới sẽ bảo vệ cậu.”
Long Nữ, không phải rồng, mà là một con người.
Năng lực phong ấn Ma Vương, chưa bao giờ là năng lực của rồng.
Lạc Hành phá tan kết giới bên ngoài suối linh, hướng về phía trước mà chạy.
Có Long Nữ che chở, hắn dọc theo đường đi đều không gặp nguy hiểm.
Long Trạch cùng Ma Vương đều có thân thể rất lớn, chiến đấu còn tạo ra động tĩnh lớn nên cũng chẳng tốn sức để tìm.
Lạc Hành rất nhanh chạy tới chiến trường, ngẩng đầu lên, quang cầu Long Nữ ban cho lúc nãy tràn ra.
Tia sáng nọ hướng lên trên trời mà bay đi, tới cuối cùng chỉ còn lại một vệt sáng không thấy rõ ở trên không trung.
Nhưng Ma Vương cùng Long Trạch đều chú ý tới nó.
Sắc mặt của Ma Vương đại biến.
Bầu trời lóe lên tia sáng, tại một điểm nào đó trên trời, dường như có một sức mạnh vô hình nào đó bóp méo không khí chung quanh, hình thành một cơn lốc xoáy màu trắng.
Ma Vương kịch liệt giãy giụa, thân thể lại không cách nào khống chế bị nứt thành nhiều mảnh nhỏ, sau đó thì bị lốc xoáy hút vào.
Lạc Hành có thể cảm giác được, linh hồn của chính mình bắt đầu bị rút ra.
Hắn lại rất thanh tỉnh.
Hắn nhìn thấy Long Trạch dừng ở bên cạnh, ôm lấy cơ thế đang ngã xuống của mình.
Đôi mắt đỏ tươi của Long Trạch ánh lên nước mắt, lại bị Lạc Hành nhấc tay lau đi.
“Long Trạch……” Lạc Hành mỉm cười, lưu lại lời cuối “500 năm sau, ở Luân Hồi Sơn cốc…… Chờ tôi.”
Nhụy hoa bạc ở gần ngay trước mắt.
Lạc Hành trố mắt mà nhìn, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần.
Tầm mắt có chút mơ hồ, hắn nỗ lực chớp mắt, nước mắt vẫn là không chịu khống chế mà rơi xuống.
Trách không được.
Long Trạch vào sơn cốc nhiều như vậy, vết thương chồng chất lại không thu hoạch được gì, cũng không phải bởi vì lịch sử không thể viết lại.
Long Trạch đương nhiên không thể mang Lạc Hành ra khỏi Luân Hồi Sơn cốc.
Bởi vì linh hồn của hắn vốn không thuộc về nơi đó.
Lạc Hành đem bạc nhuỵ hoa hái xuống, cẩn thận mà che chở ở trong ngực, trở về.
Trùng thối vẫn chờ ở bên cạnh thân thể của Long Trạch, thấy Lạc Hành cầm theo hoa trở về thì vui mừng nhảy cẫng lên.
“Không hổ là cậu, nhân loại, cậu thật lợi hại nha!”
Lạc Hành không để ý nó.
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Long Trạch, tầm mắt nhìn kỹ mỗi tấc trên người cự long.
Trên cánh mất rất nhiều vảy, để lộ ra phần thịt yếu ớt bên dưới. Miệng vết thương nứt toác toàn máu là máu.
Muốn mọc lại số vảy đã mất không biết phải tốn bao nhiêu thời gian nữa đây.
Cho dù tỉnh lại, trong khoảng thời gian ngắn chắc cũng không thể bay được, thật đáng tiếc mà.
“Ngươi đi trước đi.” Lạc Hành bỗng nhiên nói.
Trùng thối mất một lúc lâu mới nhận ra Lạc Hành đang nói với mình: “…… A?”
“Ta muốn một mình chờ hắn tỉnh.”
Trùng thối lưu luyến không thôi mà xoay người rời khỏi.
Lạc Hành hái nhụy hoa xuống, cẩn thận đặt nó lên vết thương của Long Trạch. Nhụy hoa nhanh chóng hòa tan trên miệng vết thương.
Một nhuỵ hoa căn bản không đủ, Lạc Hành lại đi vào sơn cốc vài lần, mới đủ hoa bôi lên các vết thương của Long Trạch.
Rồng có năng lực tự lành rất mạnh, có thêm hoa bạc phụ trợ, miệng vết thương mau chóng liền lại.
Long Trạch lại chậm chạp không tỉnh.
Không đủ sao?
Lạc Hành giơ tay sờ lên sừng của Long Trạch, lại lần nữa đứng dậy, chuẩn bị tìm thêm hoa tới.
Mới vừa cất bước, phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc.
“Cậu đã cứu ta, phải không?”
Cả người Lạc Hành chấn động, đột nhiên quay đầu lại.
Trước mắt là một gương mặt rất đỗi quen thuộc. Long Trạch không biết hóa thành hình người lúc nào, đang tựa vào gốc cây.
Y thoạt nhìn còn thực suy yếu, nhưng trong mắt lấp lánh ánh sáng, cong môi cười ôn nhu nhìn Lạc Hành.
Lạc Hành nhớ tới lời Long Trạch từng nói.
Rồng có đôi mắt, có thể xuyên qua thân thể mà nhìn thấu linh hồn vạn vật.
Lạc Hành xoay người, trên cao nhìn xuống Long Trạch, khóe môi hơi hơi gợi lên một độ cong.
“Tôi đã cứu anh, anh định báo ơn như thế nào?” Hắn chậm rãi đến gần Long Trạch, nửa quỳ xuống, cúi người.
“Để tôi suy nghĩ chút…… Không bằng, anh lấy thân báo đáp đi.”