Sân bay XX.
Lạc Hành thong thả đi trước, chợt nhận ra có gì đó sai sai, dừng bước.
Hắn quay đầu lại, chờ người phía sau kéo vali lớn nhỏ theo kịp.
“Cảm giác thế nào?” Lạc Hành hỏi.
“Tốc độ quá chậm, không gian quá nhỏ, chẳng khác gì bị nhốt trong cái lồng cả.” Long Trạch đánh giá “Còn phải tốn…… đồ vật quan trọng với nhân loại là cái gì ấy nhở, tiền? Tóm lại, không bằng cánh của ta.”
Lạc Hành có chút buồn cười: “Nhưng nếu dùng cánh ở chỗ này, anh sẽ lập tức bị bắt đi làm thí nghiệm đó.”
Long Trạch rất là khinh thường: “Thì sao? Nhân loại không có khả năng làm ta bị thương.”
Lạc Hành đỡ trán: “Anh đã quá coi thường nhân loại rồi.”
Nửa tháng trước, Long Trạch ở thế giới kia, rốt cuộc hoàn toàn khôi phục.
Lạc Hành kể cho y nghe rất nhiều chuyện ở thế giới của mình. Việc đầu tiên mà Long Trạch làm sau khi khôi phục, chính là tìm kiếm thông đạo nối liền hai thế giới.
Lạc Hành cũng không ôm hi vọng quá nhiều.
Hắn không có họ hàng, cha mẹ cũng mất sớm vì bệnh, không có gì vướng bận cả.
Nếu thông đạo chỉ có thể đưa hắn trở về đúng thời điểm Lạc Hành rời đi, vậy thà để hắn ở lại thế giới của Long Trạch còn hơn.
Nhưng không nghĩ tới chính là, Long Trạch không chỉ tìm được thông đạo, còn có thể đi theo thông đạo đến thế giới của Lạc Hành.
Sau khi quy định một vài điều với Long Trạch, cả hai cùng đến thế giới của Lạc Hành.
Mà hiện tại, là ngày đầu tiên họ đi du lịch cùng nhau.
Long Trạch có rất nhiều oán giận.
Thế giới này hạn chế quá nhiều, đồ mình thích không thể tùy tiện lấy đi, đi đường cần phải xác định rõ điểm đến, rõ ràng nơi đến chỉ cần vẫy cánh hai cái là tới vậy mà bây giờ lại phải đi lòng vòng dưới tàu điện ngầm.
Lễ hội pháo hoa sắp bắt đầu. Hàng vạn người chen chúc nhau trên một con đường, đông đến nỗi đứng thẳng người thôi cũng là một vấn đề.
Long Trạch đem Lạc Hành ôm vào trong ngực, bị không biết bao nhiêu người xô đẩy, y chịu hết nổi rồi.
“Bảo bối, chúng ta bay lên đi.”
Lạc Hành nghe không rõ: “Hả? Anh vừa mới nói cái gì vậy?!”
“……”
Hồi pháo đầu tiên nổ trên không trung. Đám đông chung quanh sôi nổi cả lên. Lạc Hành cảm giác thân thể nhẹ hẫng đi, tùy ý để Long Trạch đong đưa mang đi mất.
Bất tri bất giác, đã đi ra khỏi đám đông rồi.
“A, anh không muốn xem pháo hoa sao?” Lạc Hành quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt của Long Trạch, thì trước mắt đã hiện ra đôi cánh quen thuộc.
Ngay sau đó, hắn bị ném lên không trung rồi vững vàng đáp xuống lưng Long Trạch.
Cánh vỗ hai cái, Lạc Hành bị mang lên không trung.
Pháo hoa ở rất gần. Long Trạch dừng lại, dùng cánh che tia lửa bắn ra.
Lạc Hành che lại lỗ tai cúi người, ở bên tai y hô to: “Anh sẽ bị chộp tới làm nghiên cứu đó!”
Long Trạch cười ra tiếng, căn bản không bị Lạc Hành dọa.
“Nhưng rất vui mà, không phải sao?”
Lạc Hành cũng không tự chủ được mà cười rộ lên.
Pháo hoa rất gần, người rất xa.
Người yêu làm bạn bên người.
Rất vui sướng, không phải sao?