Trì Nam cố nén lửa giận, sải bước hướng thẳng ra cửa, chỉ mong rời khỏi ngay cái nơi xã hội chết người này.

“Không thích sao?” Thịnh Tây Chu thong thả đuổi theo, mà không ngoài dự đoán, hắn lại ăn một cú bạt tai trời giáng.

“Sao—— sao lại thế này? Một bó hoa đẹp thế này, em không thích à?”

Trì Nam cau mày, giọng tràn đầy khó chịu:

“…Anh bị cái gì trong đầu vậy? Tôi là một đại nam nhân, sao lại thích loại hoa hồng đỏ này?”

“Vậy em thích cái gì?” Thịnh Tây Chu hỏi, vẻ mặt nghiêm túc đến khó tin.

“Tôi thích... đánh anh.” Câu nói bật ra khỏi miệng, Trì Nam mới ý thức mình vừa nói cái gì.

Ai ngờ Thịnh Tây Chu không những không giận, còn lập tức đáp:

“Vậy em đồng ý ở bên tôi đi. Như thế, mỗi ngày em đều có thể đánh tôi.”

“...” Trì Nam hoàn toàn nghẹn lời.

Trước bao nhiêu con mắt, một luật sư như Thịnh Tây Chu lại đi tặng hoa cho Trì bác sĩ. Chuyện này chắc chắn đã lan khắp bệnh viện, e rằng tất cả đều hiểu lầm bọn họ có quan hệ mờ ám. Dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch.

Trì Nam đem chuyện này kể cho Hứa Sầm An, tràn đầy phẫn nộ mà phun tào.

Hứa Sầm An hiếm khi cười sảng khoái như vậy.

Hắn gửi tin nhắn:

【 Thịnh Tây Chu còn nhờ tôi nói tốt cho hắn để cậu đồng ý cho hắn theo đuổi. Không biết lại phát điên cái gì, nhưng đừng có dọa cho đứa nhỏ nhà người ta choáng váng. Nếu không, cậu nghĩ lại xem sao 】

Trì Nam lập tức đáp:

【 Không có khả năng 】

Bị quấy rầy suốt một thời gian, cuối cùng Trì Nam bùng nổ, mắng hắn một trận ra trò, chẳng lưu chút mặt mũi.

Sau đó, Thịnh Tây Chu biến mất suốt mười ngày liền, không thấy bóng dáng.

Mãi đến một hôm, trời bỗng tối sầm lại, mây đen ùn ùn kéo đến, mưa to trút xuống như trút nước, sấm chớp nổ rền, đến cả nắp cống ven đường cũng bị nước đội tung. Đã lâu rồi thành phố mới có trận mưa lớn đến vậy.

Đứng trong văn phòng, Trì Nam lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Trong lòng chợt thoáng qua một ý nghĩ: Lần trước mình có phải nói hơi quá đáng không? Hình ảnh hôm đó vẫn rõ mồn một trong đầu.

“Lão tử không phải đồng tính luyến ái! Anh ta tưởng ai cũng giống anh ta sao, biến thái như vậy sao? Thịnh Tây Chu, đừng để tôi nhìn thấy mặt anh lần nữa!”

Trì Nam thở dài, bất giác cầm điện thoại, thêm lại WeChat của Thịnh Tây Chu, kéo hắn ra khỏi danh sách chặn.

Hôm ấy, Thịnh Tây Chu không biết nổi hứng cái gì, ở ngay cổng bệnh viện thả vô số bóng bay, mỗi quả đều treo mảnh giấy ghi lời tỏ tình ngọt ngào.

Nhiều cô gái trẻ cảm động rưng rưng, cho rằng đó là sự lãng mạn đỉnh cao.

Nhưng trong mắt Trì Nam, chuyện đó chẳng khác nào trò xã hội chết người, lố bịch không khác gì đứng giữa đường... ị bậy.

Công bằng mà nói, Thịnh Tây Chu rõ ràng là một thẳng nam kia mà. Ai lại đi truy người kiểu này chứ?

Trì Nam mở khung chat WeChat, gõ:

“Ngày đó tôi không phải…”

Rồi xóa.

Gõ lại:

“Ngày đó tôi có hơi nặng lời, xin lỗi…”

Rồi lại xóa.

Cậu vò đầu bứt tai, nhập rồi xóa, xóa rồi nhập, thế nào cũng thấy gượng gạo. Rốt cuộc, loại chuyện này chẳng phải nên gặp mặt xin lỗi mới phải sao?

Bất ngờ, Thịnh Tây Chu gửi tin nhắn đến:

【 Trì bác sĩ, đang do dự cái gì vậy? Tôi nhìn chằm chằm cả buổi mà vẫn chưa thấy gửi đi. Chúc mừng tôi vì đã được ra tù khỏi sổ đen sao 】

Trì Nam thật không ngờ, một câu nhắn đơn giản cũng có thể bị bắt thóp. Bên tai hắn khẽ nóng lên, trên mặt cũng nhuộm một tầng hồng nhạt, giống như bị người bắt gặp đang làm chuyện xấu.

【 Tuỳ tiện gõ mấy chữ thôi, rảnh rỗi đến mức phải soi à? 】

Thịnh Tây Chu: 【 Tôi đang ở dưới lầu bệnh viện. Hôm nay mưa lớn, tôi nhớ kỹ thuật lái xe của em không ra sao, nên đến đón về. 】

Trì Nam: 【 Khi nào thì kỹ thuật của tôi lại không tốt? 】

Thịnh Tây Chu: 【 Năm kia mưa to, em không phải đã lái xe xuống thẳng dòng sông tan băng sao? Khi đó dọa tôi với Sầm An chết khiếp. 】

“……” Khoé miệng Trì Nam giật giật. Có thể đừng đào hố nhắc lại lịch sử đen tối của cậu được không? Kỹ thuật lái của cậu rõ ràng không tệ, chỉ là hôm đó mưa quá lớn, đường ngập, tầm nhìn mờ mịt thôi mà.

Trong khi đó, Thịnh Tây Chu vẫn đang cúi đầu xem lại ghi chú trong điện thoại.

Hắn đã đợi mười ngày, rốt cuộc cũng chờ được một trận mưa lớn. Mỗi ngày kiên trì làm một chuyện cảm động đối phương, chẳng phải kiểu này cuối cùng cũng sẽ lay động được trái tim người kia sao?

Không biết mấy chiêu “tiểu bí kíp tán người” trên mạng có tác dụng thật không, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì Trì Nam đã thêm WeChat hắn trở lại nên xem ra cũng có chút hiệu quả.

Xuống lầu, Trì Nam vừa nhìn đã thấy Thịnh Tây Chu đứng trong đại sảnh, tay cầm ô, đang hướng về cậu điên cuồng vẫy tay. Trì Nam bất giác thở dài, chuẩn bị bước qua.

Nhưng đúng lúc đó, một người đàn ông đột nhiên từ bên cạnh lao ra, như kẻ điên xông thẳng vào cậu, trong tay còn ôm một chậu hoa.

May mắn Thịnh Tây Chu phản ứng nhanh, lập tức kéo Trì Nam về phía mình, khiến cả người va vào lồng ngực rắn chắc của đối phương.

“Chính là tên bác sĩ này! Vô lương tâm!”

“Đúng vậy! Hại chết cha ta, lại còn lấy phí phẫu thuật, lòng dạ hiểm độc!”

“Bồi thường tiền đi! Trả lại mạng cho cha ta!”

“Cha ta chết thảm quá!”

“Cái loại kỹ thuật này mà cũng làm chủ nhiệm? Bệnh viện rác rưởi này nên đóng cửa đi! Nếu không bồi thường, chúng ta sẽ quấy rối đến cùng!”

Trì Nam nhận ra bốn người trước mặt hai nam, hai nữ chính là đám từng cố ý cắt xe cậu hôm trước. Khi đó cảnh sát đã xử phạt, tạm giữ mười ngày, vậy mà vẫn còn dám mò tới gây sự.

Hai gã con trai, không ai là thứ tốt.

Ánh mắt người xung quanh bắt đầu đổ dồn lại, xì xào bàn tán. Viện trưởng và bảo vệ nhanh chóng chạy tới, chuẩn bị báo cảnh sát kéo đám này đi.

Nhưng chưa kịp hành động, gã đàn ông ban nãy bỗng như phát điên, đẩy mạnh một y tá bên cạnh rồi rút dao găm từ hông ra, loạn đao chém tới.

Trì Nam lập tức phản ứng, kéo y tá ra sau, thân mình nghiêng đi tránh lưỡi dao. Nhưng dù vậy, mu bàn tay cậu vẫn bị cứa một đường, máu tươi lập tức tràn ra.

Thịnh Tây Chu vốn đang đứng ngoài xem kịch, nay nháy mắt nổi bão, hất bảo vệ ra, một cước đá thẳng kẻ gây sự ngã dúi dụi.

“Con mẹ nó, mày tưởng đây là chỗ cho mày quậy à?!”

Nhà bọn họ vẫn trơ trẽn gào lên:

“Đánh người! Đánh người!”

“Bác sĩ trị chết người còn đánh cả người nhà!”

Thịnh Tây Chu rút điện thoại, lạnh giọng: “Cảnh sát đây à? Ở trung tâm bệnh viện có người gây rối. Nhiễu loạn trật tự xã hội, tái phạm nhiều lần, gây hậu quả nghiêm trọng mời lập tức xử lý.”

Một gã đàn ông khác chen vào: “Dọa ai đấy? Em trai tôi chỉ là tinh thần không ổn định, có làm hại ai đâu!”

Thịnh Tây Chu liền kéo cổ tay Trì Nam giơ lên trước mặt bọn họ: “Không hại ai? Thế cái này là gì?”

Nhìn vết máu, gã kia im bặt, chỉ cố lẩm bẩm: “Chút máu thôi mà…”

Trì Nam cảm thấy mất mặt, rút tay về, dùng khuỷu tay huých nhẹ hắn một cái.

Thịnh Tây Chu vẫn nghiêm mặt: “Nếu lúc nãy cậu ấy không tránh kịp, dao này đã cắm vào người rồi!”

Đám kia lập tức im lặng. Nhân viên an ninh giữ chặt không cho rời, ép tất cả lên đồn cảnh sát “học tập” lại pháp luật.

Viện trưởng bước tới, vỗ vai Trì Nam: “Không sao chứ? Nhà họ Trương này thật sự âm hồn bất tán, đòi bồi thường cả trăm vạn, đây là lần thứ ba tới gây chuyện. Khó cho cậu quá.”

Trì Nam chỉ nhàn nhạt đáp: “Không sao. Tôi tan làm trước.”

Thịnh Tây Chu lập tức che ô đi theo, vừa ra cửa đã lại nắm tay hắn: “Không đau à? Không cần băng bó sao? Nhà kia chắc phát điên vì tiền.”

“Ồn ào.”

Lên xe, Trì Nam ngồi ghế phụ, vỗ vỗ quần áo dính nước, lấy khăn giấy lau vết máu trên tay, động tác thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cậu không phải ngốc, nhìn thấy dao nhỏ chắc chắn sẽ né tránh, chỉ là chẳng may bị dao cứa nhẹ vào da.

Thịnh Tây Chu ngồi trên xe, lục lọi tìm băng dán.

“Ừm… tôi nhớ có một cái, chạy đi đâu rồi không biết.”

“Đừng tìm nữa, lát nữa sẽ máu sẽ khô lại thôi.” Trì Nam ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, giọng nói nghiêm túc.

Thịnh Tây Chu hơi chua xót trong lời nói: “Không ngờ Trì bác sĩ thân thủ cũng không tầm thường, lại còn có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, vậy có phải em thích làm hộ sĩ rồi?”

Trì Nam liếc hắn, nhíu mày nói: “Anh có vấn đề à?”

Không chọc phá Trì Nam nữa, Thịnh Tây Chu nhẹ nhàng tìm được lọ thuốc mỡ chữa trầy xước, rồi giữ chặt tay Trì Nam, áp nhẹ thuốc lên vết thương.

“Da thịt bị tổn thương, tôi cũng đau lòng lắm.”

Nghe vậy, Trì Nam không nhịn được mà cau mày: “… Đừng giả bộ, tiểu tử, cẩn thận tôi phiền phức đấy.”

Thuốc bôi xong, Thịnh Tây Chu im lặng nhìn hắn, hỏi khẽ: “Người hôm đó sao lại hành động như thế? Có muốn tôi nhờ bạn bè, để bọn họ bị tạm giữ một thời gian?”

Trì Nam ánh mắt thoáng buồn, nhìn xuống đất: “Không cần. Bọn họ đã chết trong tay tôi rồi.”

Thịnh Tây Chu cười khẽ, nói đùa: “Nếu một ngày tôi đầu rơi, em liệu có thể cứu tôi sống lại?”

Trì Nam trợn mắt nhìn hắn: “Đừng có mà đùa cợt chuyện này.”

“Tôi chỉ muốn nói với em, đừng bao giờ tự trách mình. Tôi tin em có năng lực. Có những chuyện, người ta không thể xoay chuyển được, có thể chết tại chỗ, nhưng nếu là em cứu người đó, dù chỉ là kéo dài mạng sống mấy ngày, cũng đã cho người ta chút công đạo. Nhìn người nhà ấy một cái, cuối cùng có thể yên lòng rời đi.”

Lông mi Trì Nam run lên, nhẹ nhàng ngước mắt, nhìn chằm chằm Thịnh Tây Chu mấy lần rồi liếc đi, tai đỏ bừng.

Người này nghiêm túc đến mức không tưởng tượng nổi.

Thịnh Tây Chu cũng phát hiện, làn da Trì Nam mỏng thật, chỉ cần chuyện nhỏ thôi cũng có thể khiến cậu đỏ mặt. Hai người hoàn toàn đối lập nhau.

“Tôi cuối cùng hiểu rồi... Vì sao lần trước em mắng tôi. Bởi vì da mặt em mỏng, những chiêu công lược của tôi đối với em đều vô dụng.”

Trì Nam cau mày hỏi lại: “Công lược là cái gì?”

Thịnh Tây Chu cười: “Là các tuyệt chiêu theo đuổi, tuyệt kỹ truy người 100% hiệu quả.”

Trì Nam nghiến răng đánh nhẹ vào cánh tay hắn: “Vứt mấy thứ vô dụng đó đi, đã làm tôi mất mặt còn bị từ chối không thôi? Anh có thể chừa cho tôi yên ổn không, đừng lúc nào cũng quấy rầy. Giờ cả công ty đều đồn là bọn mình là một đôi rồi.”

Thịnh Tây Chu im lặng, cụp đuôi, mặt hơi ủ rũ.

Trì Nam cũng yên lặng một lúc lâu.

Xe trong không gian chợt trở nên yên tĩnh.

Cuối cùng, cậu phá vỡ im lặng, giọng nhỏ nhẹ: “... Lần trước mắng anh, lời nói hơi nặng, xin lỗi. Chỉ là tôi thật sự không thích nam nhân, anh không cần cứ mãi ép tôi như vậy.”

Thịnh Tây Chu hơi nghi hoặc nhìn cậu: “Em nói là ngày nào vậy?”

Trì Nam nháy mắt, không muốn trả lời, bỗng nhiên thấy áy náy, nhưng người kia dường như chẳng để ý.

“Anh vì sao mười ngày không xuất hiện? Có phải vì tôi mắng nên giận?”

Thịnh Tây Chu bất ngờ ôm bụng cười ha hả: “Ha ha ha, tôi da mặt dày, sao lại vì mấy câu mắng mà bỏ đi chứ? Có câu nói, đánh là yêu, mắng là thương. Nếu em không để ý tôi, tôi mới thật sự đau lòng.”

“Mười ngày không xuất hiện, là bận xử lý vụ kiện, tiện chờ trời mưa, rồi mới đến tìm em, vì muốn làm em cảm động đến mê man .”

Trì Nam im lặng.

Xin hỏi, anh có được bình thường không?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play