Thịnh Tây Chu rút điện thoại ra, giơ lên trước mặt Trì Nam, cười híp mắt:

“Giúp em chuyện lớn như vậy, bây giờ có thể lôi tôi ra khỏi danh sách đen được chưa?”

Trì Nam xoay người, khóe môi khẽ nhếch, nhưng vẫn quay mặt vào trong xe:

“Mơ đi.”

“Này! Em đúng là vô tình!” Thịnh Tây Chu vừa than vừa nhào tới, siết chặt cổ cậu. Trì Nam không ngờ hắn nặng như vậy, loạng choạng một bước, cả hai cùng ngã xuống đất. Trọng lượng đè ép khiến cậu không nhúc nhích nổi.

“Tê ——”

“Chết rồi, không sao chứ?”

“……” Trì Nam chống tay, người phía sau lại dán sát vào, rõ ràng cảm nhận được sự áp sát ấy. Trong lòng lập tức bốc hỏa.

“Mẹ kiếp… Tránh ra trước đã!”

“Được được.” Thịnh Tây Chu bật dậy, thuận tay kéo cậu lên, còn không quên cười chọc:

“Tôi cũng không nặng lắm đâu, sao em yếu vậy, một phát đã bị tôi quật ngã.”

“……” Nghe câu này mà chỉ muốn nổi gân xanh.

“Đừng ép tôi đánh anh ngay tại chỗ.” Trì Nam lạnh giọng.

“Tiểu Nam.”

Trì Nam quay lại, thấy một người đàn ông đang tiến lại. Sắc mặt cậu trầm xuống, nhưng câu tiếp theo của đối phương mới thực sự khiến máu dồn lên não:

“Cậu… có phải thích đàn ông không?”

“Ông bị bệnh à?” Trì Nam gằn giọng.

Trì phụ(ba Trì Nam) mặt không chút cảm xúc, nhìn sang Thịnh Tây Chu:

“Mỗi lần tôi tìm nó, cậu đều ở bên cạnh. Vừa nãy hai người còn thân mật lăn lộn trên đất, tưởng tôi không thấy sao?”

Trì Nam cũng lạnh lùng: chẳng lẽ ông ta không nhìn ra đó là do vấp ngã?

Thịnh Tây Chu gãi đầu:

“Không phải… Mắc mớ gì tới ông? Đừng tưởng nuôi lớn rồi cái gì cũng được phép quản. Ông quên à? Nợ nần của ông đều là Trì Nam trả thay. Rõ ràng là bác sĩ giỏi, vậy mà giờ chẳng có xu dính túi, không phải đều nhờ công ông đấy sao?”

Trì phụ không hề ngượng:

“Cậu đã nói, chỉ cần tôi phối hợp ly hôn, sẽ cho tôi mượn hai mươi vạn và để lại căn nhà cũ. Nhưng giờ nhà đã chia xong, Thịnh Tây Chu, số tiền đó cậu vẫn phải đưa tôi.”

Giọng điệu chẳng khác nào tiền là của ông ta.

Thịnh Tây Chu cười nhạt:

“Xin lỗi, tiền là của tôi. Ông còn nợ tôi mười vạn, khi nào có thì trả. Không thì tôi kiện, lúc đó… e là ông phải vào đồn công an ngồi chơi.”

Hắn chỉ dọa, vì biết Trì phụ không có khả năng trả nợ. Nếu kiện thật, pháp luật cuối cùng cũng sẽ tìm đến con trai ông ta.

“Xem như cậu giỏi.” Nói xong, Trì phụ quay người bỏ đi.

Trì Nam nhạt giọng:

“Tôi đã nói rồi, đừng cho ông ta vay. Mười vạn đó chắc chẳng lấy lại được đâu. Anh là luật sư, hoàn toàn có thể kiện.”

“Em ngốc à? Đó là bố em. Tôi kiện, ông ta không có tiền, cuối cùng chẳng phải sẽ tìm tới đứa con trai duy nhất này sao?” Thịnh Tây Chu nói mà chẳng bận tâm số tiền kia.

Trì Nam ngước mắt nhìn hắn. Mười vạn không phải số nhỏ, xem ra người này thật sự đối tốt với cậu. Nhưng… cậu là trai thẳng, chẳng lẽ vì được hắn giúp nên phải lấy thân báo đáp?

“Chẳng lẽ hồi cấp ba anh đã thầm thích tôi?”

Thịnh Tây Chu nghiêm túc đáp:

“Không. Lúc đó tôi chỉ biết ăn chơi. Sau khi tốt nghiệp, nhận ra mình chẳng có hứng thú với ai, bất chợt tôi nghĩ đến em. Trên người em… có một sức hút rất riêng.”

Hắn vẫn nhớ rõ, ngày tốt nghiệp, ánh mắt Trì Nam nhìn hắn tràn đầy chán ghét. Hắn từng có chút cảm tình, nhưng không dám đưa tay chạm tới.

Ngày đó, giữa lễ tốt nghiệp, Thịnh Tây Chu trước mặt mọi người công khai mình là đồng tính, chỉ thích đàn ông.

Trì Nam đứng ngay bên cạnh, toàn thân cứng đờ, khiếp sợ không nói nên lời.

---

Cậu hồi tưởng lại quãng thời gian ngày thường cùng Thịnh Tây Chu kề vai sát cánh cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chơi bóng rổ, cùng nhau trốn học. Nghĩ đến đây, bỗng nhiên trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó chịu.

Từ trước đến nay, cậu vốn phản cảm với loại tình cảm giữa hai người đàn ông. Hai nam nhân thì có thể có thứ tình cảm gì cơ chứ?

Ngày đó, Trì An cả đêm không ngủ. Thịnh Tây Chu nói, mặc kệ là nam hay nữ, đều có quyền yêu nhau.

Cho nên tuy rằng phản cảm, cậu cũng sẽ không cố ý nhằm vào người đồng tính. Điều khiến cậu tức giận chính là người kia lại là huynh đệ tốt nhất của mình.

Chuyện quan trọng như vậy, vẫn luôn giấu diếm cậu, lại chỉ nói cho Hứa Sầm An nghe.

Trì Nam biết, bởi vì bản thân cậu… quá thẳng.

Thì đã sao? Chỉ vì thế mà không xứng để nói cho cậu nghe  sao?

Nếu đã như vậy, tốt nghiệp xong, liền đường ai nấy đi.

Hiện tại, khi thấy Hứa Sầm An và Tề Phi bên nhau, cậu biết bọn họ không hề sai. Lúc này mới khiến Trì An nghĩ, có lẽ bản thân trước kia quả thật quá mức kích động.

Nhưng… để cậu và một nam nhân yêu đương… vẫn hoàn toàn không có loại cảm giác đó.

Bởi vì lần này Thịnh Tây Chu giúp cậu một đại ân, Trì Nam không muốn nợ nhân tình, liền chủ động mời Thịnh Tây Chu ăn cơm. Dù sao tên này đã mời cậu nhiều lần, cậu cũng toàn khéo léo từ chối.

Trì Nam vừa gọi xong món ăn, ánh mắt khẽ nghiêng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng ấm áp chiếu lên gương mặt trắng nõn, làn da như được phủ thêm một tầng quang nhu hòa.

Trì An liếc sang bàn đối diện.

Thịnh Tây Chu… vẫn đang nhìn cậu.

“Thịnh Tây Chu, vì sao lại thích tôi?”

Thịnh Tây Chu nhàn nhã bắt chéo chân, khóe miệng cong lên:

“Giống như chẳng có ai là g·ay mà có thể cự tuyệt loại soái ca như em. Trước kia không nhìn kỹ, giờ mới phát hiện em lớn lên thật mê người. Tính cách lại càng ngày càng sắc bén, bên cạnh chắc hẳn có không ít người theo đuổi, đúng không?”

Trì Nam bị câu này chặn họng.

Đúng là như thế thật. Diện mạo Trì An thiên về sự thành thục, cộng thêm đôi mắt đào hồ ly dài hẹp, khiến nhiều người nói chỉ một ánh nhìn lạnh nhạt của cậu thôi cũng đã đủ bị mê hoặc.

Cậu không giống Tề Phi ngọt ngào, biết làm nũng để mê hoặc Hứa Sầm An. Cũng chẳng hiểu nổi vì sao mọi người đều nhìn trúng gương mặt này.

“Cho nên, anh là nhìn trúng cái mặt này của tôi?”

Thịnh Tây Chu thẳng thắn giơ năm ngón tay.

“Một nửa là vì gương mặt, ba phần là vì tính cách, còn hai phần… là vì ngữ khí của em rất có sức ‘thị uy’. Tôi chơi bời quen rồi, muốn tìm người có thể quản được tôi — làm lão bà.”

“... Anh dám nói lại hai chữ đó xem.”

Trì Nam thật muốn bẻ gãy đầu chó của tên này.

Cậu không ngờ cả ngày mình đánh mắng Thịnh Tây Chu, lại biến thành một loại sở thích quái đản của hắn.

“Thích một người, cần nhiều lý do vậy sao?” Thịnh Tây Chu chống cằm cười: “Trước kia ta thích loại dễ thương ngoan ngoãn, nhưng yêu rồi mới phát hiện quá nhàm chán. Mỗi người đều có cách sống riêng, nhưng bình bình đạm đạm thì cuộc sống chẳng thú vị.

Ngược lại, mỗi lần ở cạnh em, tôi thấy bản thân rất thả lỏng, muốn nói gì liền nói, không cần phải gò ép lấy lòng. Em giống như một con mèo nhỏ biết cào người — vừa chạm vào liền xù lông. Em không thấy… rất thú vị sao? Hay là chính bản thân còn chưa nhận ra?"

Trì Nam bị nói đến mức mặt đỏ bừng. Cậu lập tức đưa chân đá sang đối diện, Thịnh Tây Chu nhanh chóng nghiêng người né, nguy hiểm thật, suýt nữa thì mệnh căn khó giữ.

“Anh mới là mèo! Cả nhà anh đều là mèo! Muốn đuổi theo tôi đúng không? Chờ tôi đ·ánh ch·ết anh!”

Thịnh Tây Chu đã quen với dáng vẻ này của Trì An. Khi còn học cấp ba, cậu cũng thường xuyên nổi giận, lạnh mặt mắng người như thế.

Chính vì vậy… loại người cao ngạo, lạnh nhạt như cậu… nếu bị đè dưới thân mà cầu xin tha thứ… chẳng phải càng có sức mê hoặc sao?

Người phục vụ bưng món lên bàn. Trì Nam quyết định nghiêm túc ăn cơm, mặc kệ tên này. Tuy rằng Thịnh Tây Chu lớn hơn cậu một tuổi, nhưng có đôi khi, vẫn ngây ngô ấu trĩ như thời đi học.

Cửa sổ mở, gió lùa vào. Trong lúc ăn, Trì Nam khẽ che miệng ho mấy tiếng.

Thịnh Tây Chu thấy thế liền đứng dậy đóng cửa sổ, rồi quay lại chỗ ngồi:

“Sao thế? Lần trước cảm mạo chưa khỏi hẳn à? Hay là lại trực ca đêm nhiều quá? Bây giờ em là chủ nhiệm khoa rồi, đâu cần phải trực nữa chứ?”

“Anh nghĩ gì vậy, bác sĩ cấp nào cũng phải trực. Chúng tôi phải luôn trong trạng thái sẵn sàng, gặp ca khó hoặc phẫu thuật phức tạp thì quản lý tầng trên sẽ trực tiếp ra mặt giải quyết.” Trì Nam thản nhiên đáp.

Thịnh Tây Chu khẽ lắc đầu, thở dài:

“Còn chẳng bằng làm công nhân xưởng. Như lần trước, ca phẫu thuật phức tạp thất bại, bệnh nhân chết, người nhà làm loạn, cuối cùng lại tìm em. Emgiải quyết, còn người khác thì chẳng ai đứng ra.”

“Làm bác sĩ vốn là như vậy. Bất kể bệnh nhân thế nào, cứu người là trách nhiệm của chúng ta. Người nhà gây sự thì tự nhiên có bộ phận xử lý.”

Ánh mắt Thịnh Tây Chu thoáng ý vị sâu xa, khóe môi khẽ nhếch:

“Trì bác sĩ, tôi thấy em với tôi rất xứng đôi. Em là bác sĩ, tôi là luật sư. Nếu có chuyện gì phiền phức, tôi giúp em giải quyết ngay, không cần tự mình ra mặt, có đúng không?”

Trì Nam lạnh nhạt liếc hắn một cái, giọng khô khốc đáp:

“Không xứng đôi.”

---

Thịnh Tây Chu quả thật là điên rồi. Không thể áp sát truy đuổi như ý muốn, hắn đành phải lên mạng lục lọi đủ loại tài liệu, cặm cụi đọc hết các bí kíp “trăm phần trăm theo đuổi được người mình thích”.

1. Chủ động xuất kích — cái này hắn đã làm.

2. Thường xuyên tán gẫu — ừm… nói chưa được mấy câu đã bị kéo vào danh sách chặn.

3. Tặng quà — được, ghi nhớ trước.

4. Làm việc cảm động lòng người — cũng ghi nhớ.

5. Hẹn đi ăn — thôi, cái này quá khó, thường xuyên bị từ chối thẳng thừng.

6. Lấy lòng bạn bè thân cận của đối phương — ghi nhớ.

7. Nói lời ngọt ngào nhiều hơn.

8. Đón đưa khi tan ca.

9. …

Thịnh Tây Chu miệt mài tìm tòi suốt nửa ngày, chép kín cả quyển sổ một trăm điều, nhưng trong đó chẳng mấy cái đáng tin. Hắn cũng không chắc Trì Nam có ăn được mấy chiêu này không.

Bởi hắn cảm thấy, kiểu người lạnh lùng kiêu ngạo như Trì Nam, e là chẳng dễ rung động.

Thôi, cứ thử trước đã rồi tính sau.

Ngày hôm sau.

Trì Nam vừa tan ca, trước cửa bệnh viện bỗng nhiên náo nhiệt khác thường. Hàng mày khẽ chau lại, trong lòng trào lên dự cảm chẳng lành. Quả nhiên, khi bước lại gần, cậu trông thấy Thịnh Tây Chu đang đứng giữa đám đông trò chuyện cười đùa.

Hắn khoác một chiếc áo gió đen, mái tóc nhuộm màu nâu sậm, hình như còn trang điểm qua, đeo thêm cặp kính râm, trước ngực ôm một bó hồng rực rỡ. Ở góc độ này nhìn sang, hắn chẳng khác gì một công tử ăn chơi, phóng đãng tùy hứng.

Mà thực tế… hắn vốn là như vậy.

Cha mẹ Thịnh Tây Chu mở công ty châu báu, chị gái là nữ cường nhân trong giới bất động sản, anh trai là cơ trưởng xuất sắc của hàng không dân dụng. Cả nhà chỉ mỗi hắn là con út, tiền tiêu hoang phí chẳng hết.

Người này thường lăn lộn ở các quán bar, vì vậy tin đồn bên ngoài đều cho rằng hắn phong lưu hào hoa. Nghĩ lại mà xem, một kẻ nổi tiếng đào hoa như thế, sau lưng lại muốn làm một mối tình “thuần khiết” với mình… thật khiến người ta muốn bật cười.

“A, Trì bác sĩ đến rồi!”

Bởi Trì Nam không thích người khác gọi mình là “chủ nhiệm” cậu ưa sự khiêm tốn, đối xử bình đẳng, nên trong bệnh viện, mọi người thường gọi cậu là “Trì bác sĩ”.

Thịnh Tây Chu đúng là chẳng biết xấu hổ, giữa chốn đông người còn dám đưa thẳng bó hoa về phía cậu:

“Cho em này, có phải rất đẹp không?”

Nhìn bó hồng đỏ rực trước mặt, Trì Nam cảm giác lửa giận dồn thẳng lên tim, suýt chút nữa tức đến ngất đi. Hai tai bỗng chốc đỏ bừng, nhưng ở đây đông người quá, cậu không tiện ra tay.

Cậu vốn là người mỏng mặt…

Cái tên Thịnh Tây Chu này đúng là đồ ngốc!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play