Tết vừa qua, Trì Nam lại chuẩn bị tới bệnh viện trực ban.

Nhà cậu chẳng còn người thân nào thân thiết, cũng không về quê ăn Tết, vì thế vui vẻ đổi ca cho đồng nghiệp, nhận thêm hai đêm trực.

“Trì bác sĩ, phòng số một có ca gấp!”

“Được, tôi tới ngay.”

Cậu khẽ chỉnh lại cổ tay áo blouse trắng, kéo thẳng cổ áo rồi đi vào phòng rửa tay.

Trong gương, khuôn mặt mình tái đến mức giống như gặp ma. Gần đây việc nhiều rối ren, thiếu ngủ triền miên khiến quầng thâm dưới mắt đậm hẳn, dù có gọng kính cũng không giấu nổi ánh mắt thanh lãnh, tuấn mỹ kia.

Trì Nam chỉ đeo kính khi phẫu thuật để nhìn rõ hơn, còn ngày thường gần như chẳng bao giờ mang.

Cuộc sống của cậu rất đơn giản: đi làm, tan ca, cứu người, chữa thương.

Hoàn thành liên tiếp hai ca phẫu thuật, cậu mỏi rã rời. Sau khi đổi ca cho đồng nghiệp, Trì Nam về phòng nghỉ, vừa nằm xuống đã thấy mệt từ xương mệt ra.

Điện thoại rung.

“Alo, mẹ à.”

Đầu dây bên kia truyền tới giọng dịu dàng quen thuộc:

“Nam Nam, con vẫn đang trực đêm à? Mẹ… vẫn có chuyện muốn nhờ con. Chuyện ly hôn với ba con… Ông ta giờ làm loạn, đổ hết tội lên đầu mẹ, không chịu hợp tác. Mẹ nhớ con có cậu bạn học làm luật sư, phải không?”

Trì Nam đưa tay xoa nhẹ ấn đường:

“… Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm.”

Người phụ nữ lại tiếp lời:

“Mẹ vốn không muốn làm phiền con… nhưng ở cái thành phố này, mẹ thật sự chẳng quen ai cả.”

“Mẹ đừng nghĩ nhiều, con hiểu mà.”

Cúp máy, Trì Nam ngửa đầu dựa lên ghế, mắt nhìn trân trân trần nhà. Ai mà không mong có một gia đình hoàn mỹ, không tì vết chứ?

Cậu nhớ hồi ba mình chưa dính vào cờ bạc, nhà vẫn rất êm ấm. Mỗi khi về, luôn có bữa cơm nóng hổi chờ sẵn.

Nhưng ba cậu không phải người tỉnh táo. Lúc còn hợp vốn, kiếm được hai mươi vạn, ông liền lao vào đánh bạc điên cuồng. Từ đó đến nay, không biết đã mất trắng bao nhiêu, số nợ lên đến cả trăm vạn.

Trước đây nhà cậu còn buôn bán nhỏ, giờ mặt tiền cũng sang nhượng, toàn bộ tiền tiết kiệm đem ra trả nợ, vẫn còn thiếu một khoản lớn.

Cốc cốc cốc—

“Trì bác sĩ, cơm hộp của anh tới rồi.”

Trì Nam hơi ngạc nhiên. Cậu bước ra nhận từ tay y tá trực ban, đúng là tên mình và số điện thoại. Nhưng giữa đêm hơn hai giờ, ai lại đặt đồ ăn cho cậu?

Ong—

Điện thoại rung. Cậu mở WeChat, thấy tin nhắn từ Thịnh Tây Chu.

【 Bữa ăn khuya nhận được chưa? 】

Nói ra thì chắc ít người tin, nhưng một thằng thẳng nam như cậu… lại bị chính “anh em tốt” của mình theo đuổi.

Hôm tụ tập Tết, nhìn hắn uống say, Trì Nam liền cảm thấy không đơn giản. Hứa Sầm An từng nói, Thịnh Tây Chu phong lưu, phóng khoáng, là loại hoa hoa công tử chưa từng gặp chân ái.

Cậu chỉ có thể nghĩ: Tên này, chắc chắn có bệnh.

Trì Nam gõ lại: 【 Cậu chưa ngủ à? 】

Thịnh Tây Chu: 【 Ngủ không được 】

Trì Nam: 【 Sao vậy? 】

Thịnh Tây Chu: 【 Mất ngủ 】

Cậu chẳng trả lời thêm. Dù biết hắn có ý với mình, Trì Nam cũng sẽ không đáp lại, chỉ giả vờ như chẳng hay biết gì.

Chờ đến khi hắn qua cơn “mới mẻ” này, tự khắc sẽ rời đi.

Cậu mở hộp cơm, mùi thơm lập tức tràn vào mũi là vị xương sườn cay vị thì là cùng xiên gà nướng.

Hồi cao trung, bọn cậu thường trốn học chỉ để ăn hai món này.

Thời đó, Thịnh Tây Chu đã là gay. Ba anh em chơi thân với nhau: cậu, hắn và Hứa Sầm An. Chỉ là… cậu không biết.

Tính Trì An vốn lạnh lùng, thẳng tính, lại ít nói, nên hắn và Hứa Sầm An đã giấu tcaauj. Hứa Sầm An hiền hòa, dễ chấp nhận, còn cậu… thì không.

Trì An đã hiểu lý do vì sao Thịnh Tây Chu không nói.

Bởi nếu biết từ sớm, có lẽ cả đời này chúng tôi đã không qua lại với nhau nữa bởi trong mắt tôi khi ấy, chuyện nam nhân với nam nhân thật sự khiến cậu khó chấp nhận.

Mãi cho đến khi thấy một người ưu tú, dịu dàng như Hứa Sầm An cũng bị em trai cậu bẻ cong, cậu mới nhận ra… thế giới này chẳng còn giống như mình từng nghĩ.

---

Sáng hôm sau.

Trời vẫn lạnh cắt da dù Tết đã qua.

Kết thúc ca đêm, cổ họng cậu hơi khàn, ho vài tiếng. Đúng mười giờ sáng, tan ca, cậu vào văn phòng tìm chiếc áo lông vũ để mặc thêm.

Bước ra bãi đậu xe, cậu bỗng sững lại—xe của mình bị ai đó cào xước loang lổ, trông chẳng khác gì bị phá hoại cố ý.

Trì An liền tìm đến phòng bảo vệ:

“Sư phụ, phiền giúp tôi kiểm tra camera. Xe tôi bị cào hỏng, không thấy ai báo cho tôi sao?”

Bảo vệ vừa ngáp vừa dụi mắt:

“Gara nhiều xe thế, cũng có thể do xe bên cạnh thấy chướng mắt mà làm. Báo cảnh sát đi, tìm chúng tôi làm gì?”

Bực bội bắt đầu từ những chuyện xui xẻo thế này. Cậu cau mày:

“Trông coi xe an toàn chẳng phải là trách nhiệm của các anh sao? Nếu không làm được thì khỏi cần ngồi đây.”

“Có lý đấy, tôi đồng ý.”

Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.

Cậy quay lại, thấy Thịnh Tây Chu đang bước đến.

Hắn mặc vest xanh đậm, sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo măng-tô đen. Khác với dáng vẻ thường ngày thoải mái, hôm nay hắn trông như vừa ra tòa.

Rút danh thiếp, hắn đưa cho bảo vệ, giọng bình thản:

“Nếu vì anh ngủ gật mà người lạ không đăng ký được lọt vào gara phá hoại xe, thì anh có trách nhiệm đấy.”

Bảo vệ liếc danh thiếp - kim bài luật sư. Anh ta biết mình tối qua ngủ gật, giờ hoảng hồn, giọng run run:

“Xin lỗi, xin ngài đừng khiếu nại. Tôi lập tức trích xuất camera cho anh xem.”

Cậu hơi sững lại.

Từ nhỏ tới lớn, ngoài Hứa Sầm An, người đứng ra giúp cậu… chỉ có Thịnh Tây Chu.

Hắn đẩy nhẹ gọng kính gọng vàng, đặt tay lên cánh tay tôi, nhếch môi trêu chọc:

“Sao? Trì bác sĩ thấy tôi đẹp trai quá, ngắm lâu vậy?”

“… Biến.” Trì An hất tay hắn ra. Đúng là hắn, đứng đắn chưa đầy ba giây đã bắt đầu nói linh tinh.

“Tại sao anh lại ở đây?”

“Đang xử lý một vụ án, tiện đường qua, muốn mời em ăn trưa. Vinh hạnh không?”

“Không có hứng.”

---

Camera cho thấy thủ phạm là người nhà của một bệnh nhân. Cậu nhớ ra ngay.

Vài tháng trước, người này bị tai nạn giao thông, chấn thương toàn thân: gãy toàn bộ xương sườn, liệt não. Cậu lại là bác sĩ phẫu thuật chính, nhưng không thể cứu nổi, bệnh nhân chỉ trụ được ba ngày rồi qua đời.

Người nhà không chấp nhận, cho rằng tay nghề cậu yếu kém, đòi bồi thường trăm vạn. Không chịu làm tang lễ, họ cứ quấy rối để đòi tiền.

Thịnh Tây Chu nghiêng đầu hỏi:

“Cần tôi gửi công văn luật sư không?”

“Không cần. Giao đoạn video này cho cảnh sát là được. Bọn họ biết có camera mà vẫn làm loạn… đầu óc đúng là có vấn đề.”

Hắn nhìn cậu, khóe môi khẽ cong.

Ba mối tình trước của hắn, đều êm ả bắt đầu rồi êm ả kết thúc. Người khác bảo hắn phong lưu, nhưng thật ra… hắn chưa từng chạm đến ai.

Chỉ riêng cậu một con nhím lạnh lùng, chạm vào là xù lông lại khiến hắn muốn đưa tay chạm thêm lần nữa.

“Trì Nam… Hứa Sầm An nói với cậu rồi đúng không?”

Trì An giả vờ ngu: “Nói gì?”

Hắn nheo mắt: “Đừng giả vờ. Em biết tôi thích em, đúng chứ?”

Cậu bật cười: "Anh bị bệnh à?” Nói xong quay người bỏ đi.

Hắn đuổi theo:

“Này! Em biết rồi mà vẫn nhắn tin với tôi? Vậy chẳng phải là cũng có ý sao?”

Cậu dừng lại, thụi thẳng một cú vào mặt hắn:

“Mẹ kiếp! Tôi là thẳng nam! THẲNG!”

Hắn ôm mũi, mắt hoe đỏ, giọng nghèn nghẹn:

“Thẳng nam? Hứa Sầm An cũng từng nói thế… cuối cùng chẳng phải bị bẻ cong?”

“… Cút.”

Hắn nói thẳng:

“Lần tụ hội hồi cấp ba, thật ra là tôi đã để ý đến em. Nhưng em lúc đó quá lạnh nhạt, cũng quá thẳng thắn, nên tôi chỉ coi như anh em. Sau này nghĩ lại, thấy tính cách hai ta chẳng hợp nhau. Dù từng nói chuyện yêu đương, nhưng tôi khi ấy vẫn còn ngây thơ lắm, chưa từng cùng ai làm gì. Nhiều năm trôi qua, chưa một ai khiến tôi có ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ như vậy.”

“Trì Nam, thật ra tôi muốn thử xem, nước với lửa liệu có thể dung hòa. Tôi thật sự coi trọng em… Bằng không, chúng ta thử đi? Biết đâu em sẽ yêu tôi?”

Mi tâm Trì Nam giật mạnh, vành tai thoáng ửng đỏ, ngước mắt nhìn hắn với vẻ khinh thường.

“Nghe cho rõ. Dù tôi có tìm không thấy người mình thích, thà độc thân cả đời, sống cô độc suốt quãng đời còn lại, cũng sẽ không bao giờ thích đàn ông!”

Thịnh Tây Chu nhìn bóng lưng bỏ đi, khẽ gãi tai. Giọng cậu nói lớn như thế, nhưng hắn chỉ thấy… còn quá sớm để nói lời đó. Hắn còn chưa bắt đầu theo đuổi cơ mà.

Con người hắn, xưa nay vốn không tin vào chữ “không thể”.

Sau khi biết Thịnh Tây Chu thích mình, Trì Nam lập tức xóa WeChat của hắn và kéo vào danh sách đen.

Nhưng cuộc sống của cậu vẫn chẳng được yên bình.

Thịch thịch thịch —

“Vào đi.”

Trì Nam ngẩng đầu, ánh mắt khựng lại. Lịch hẹn khám của cậu mỗi ngày chỉ giới hạn ba mươi số, ngoài ra đều tiếp đãi công bằng như nhau. Thịnh Tây Chu chưa từng đến bệnh viện tìm cậu, sao giờ lại biết được phòng khám?

“Em khóa số hẹn của tôi?”

Hắn ngồi xuống đối diện, chân vắt chéo, khóe môi nhếch lên: “Bác sĩ Trì nổi tiếng thật, muốn gặp cũng không dễ.”

Cơn giận trong Trì Nam bùng lên: “Anh tới đây làm gì?”

“Đăng ký khám thì đương nhiên là để khám bệnh.” Thịnh Tây Chu kéo cổ áo, lộ ra đường xương quai xanh rắn rỏi: “Nghe nói bác sĩ Trì là trưởng khoa chỉnh hình giỏi nhất, đối xử với bệnh nhân công bằng như nhau. Gần đây xương quai xanh của tôi hơi đau, muốn nhờ em xem thử là bị gì.”

Trì Nam cố nhịn cơn thôi thúc muốn đập cho hắn một trận, ánh mắt lướt xuống, mơ hồ thấy bờ ngực rộng, cơ bắp rắn chắc và đường xương quai xanh gợi cảm phập phồng theo nhịp thở.

Cậu điền nhanh tờ giấy chỉ định, rồi ném thẳng lên mặt hắn.

“Đi chụp CT rồi quay lại.”

Thịnh Tây Chu làm bộ bị tổn thương sâu sắc, cổ áo vẫn chưa cài lại, ghé sát mặt tới: “Bác sĩ Trì đối xử với bệnh nhân kiểu này sao? Nghe đồn bên ngoài đâu có giống thế này.”

Bốp! —

Trì Nam vung tay tát thẳng lên mặt hắn.

Thịnh Tây Chu đưa tay ôm má, cơn đau lan ra từ từ. Hắn ngẩn ra vài giây, chớp mắt nhìn cậu, cười nhẹ: “Sảng khoái thật.”

Trì Nam: “…”

Mẹ nó, đúng là đồ biến thái.

“Cút ra ngoài.”

Thịnh Tây Chu vẫn lì lợm: “Cũng được. Nhưng nhớ gỡ tôi khỏi danh sách đen nhé ”

Trì Nam gần như muốn đá thẳng hắn ra ngoài. Suốt đời cậu, người theo đuổi nhiều không đếm xuể, nhưng loại mặt dày như hắn… đây là lần đầu tiên gặp phải.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play