Văn phòng luật sư.
Thịnh Tây Chu vốn không muốn quấy rầy công việc của Trì Nam, cũng không định làm chậm trễ thời gian của những bệnh nhân khác. Hắn tính toán chờ một lúc bệnh viện vắng người, chọn thời điểm không ai để tìm tới. Hắn không tin bệnh viện có thể bận rộn suốt hai mươi bốn giờ một ngày.
“Lại có một vụ ly hôn kiện tụng.”
“Vụ này có chút khó xử. Nghe nói người chồng nợ nần chồng chất, cửa hàng và nhà ở đều bán sạch, lại còn moi tiền từ bên nhà vợ và đứa con, trốn tránh ly hôn, chơi trò mất tích không phối hợp.”
“Người không chịu ra mặt, vậy xử thế nào?”
“Đưa cho tôi, để tôi xử lý. Để tôi xem qua… Ừm, cái tên Trì Nam này… hình như tôi đã nghe qua ở đâu.”
Thịnh Tây Chu đang ở ngoài khu tiếp khách rót nước, vừa nghe mấy luật sư khác bàn chuyện, lỗ tai lập tức dựng thẳng. Hắn đặt ly nước xuống, nhanh chóng bước tới.
“Vừa rồi cậu nói ai kiện ly hôn?”
Người đồng nghiệp đưa tài liệu cho hắn: “À đúng rồi! Thịnh luật sư, tôi nhớ cậu từng nhận một cuộc điện thoại, hình như cũng nhắc đến cái tên này.”
Thịnh Tây Chu cau mày, lật xem tập hồ sơ. Đây chính là vụ ly hôn của ba mẹ Trì Nam, chỉ là người tiếp nhận không phải hắn mà là đồng nghiệp trong văn phòng.
Sắc mặt hắn thoáng trầm xuống.
Hắn là luật sư nổi tiếng ở Giang Thành, với Trì Nam còn là bạn bè nhiều năm, vậy mà đối phương lại không tìm hắn, đi nhờ người khác. Trong mắt Trì Nam, hắn chán ghét đến mức nào đây?
“Vụ ly hôn này đã kéo dài nửa năm. Mỗi lần khởi tố, phía nhà chồng đều không ra tòa, cũng tìm không thấy người. Chuyển vụ này cho tôi đi.”
Người đồng nghiệp gật đầu: “Được. Long trọng mời đại luật sư ra trận, chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay, hảo hảo thu thập tên tra nam kia.”
---
Ngày hôm đó.
Trì Nam vừa hoàn thành toàn bộ ca phẫu thuật, chuẩn bị tan ca thì hộ sĩ trực gõ cửa, tươi cười nói:
“Trì bác sĩ, ngài còn một số cuối, là bệnh nhân cuối cùng.”
Cậu day day ấn đường. Mỗi lần sắp tan ca lại xuất hiện bệnh nhân, nhưng thôi, bệnh nhân là trên hết.
Mở cửa ra—
Trước mắt là Thịnh Tây Chu khập khiễng bước vào. Thị giác bị va chạm mạnh, tâm tình một ngày tốt đẹp lập tức tan thành mây khói.
“Trì bác sĩ, lần này tôi thật sự bị thương, không thể đăng ký sao?”
Trì Nam không đáp, cúi đầu nhìn xuống chân hắn: “Sao thế? Tự đánh gãy xương à?”
" Ngài nghĩ tôi tệ đến thế sao? Tôi là loại người đó à?” Thịnh Tây Chu chống chân đi tới ngồi xuống trước mặt, kéo ống quần lên: “Không cẩn thận bị trẹo, nhờ ngài xem giúp. Hôm nay hiếm lắm mới gặp lúc ngài rảnh, sợ quấy rầy công việc của ngài.”
Trì Nam đè nén xúc động muốn đánh người, chậm rãi buông nắm tay, ngồi xổm xuống xem xét. Mắt cá hắn hơi sưng đỏ, quả thực là bị trẹo, nhưng Trì Nam nghi ngờ tám phần mười là cố tình ngã.
“Vết thương này, tùy tiện ra phòng khám gần nhà là được, không đáng để tới bệnh viện lớn đăng ký.”
Thịnh Tây Chu cúi đầu, ngón tay khẽ lướt qua mặt cậu. Trì Nam lập tức đứng dậy, mắt lạnh trừng đối phương.
“Em chặn tôi khắp nơi: kéo tôi vào sổ đen, gọi điện không nghe, ăn cơm cũng tránh. Ngoài cách này để gặp mặt, tôi còn cách nào khác?”
Trì Nam cởi blouse trắng, thay áo khoác, hờ hững: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Sắc mặt Thịnh Tây Chu nghiêm túc hơn: “Cha mẹ em ly hôn còn chưa giải quyết xong, sao không nói cho tôi? Em biết không, luật sư em tìm cũng ở văn phòng của tôi. Tôi nghi ngờ… em cố ý? Muốn thu hút sự chú ý của tôi?”
Trì Nam lạnh giọng: “Không có. Đó là bạn giới thiệu, tôi đâu biết đó là nơi anh làm.”
“Vì sao không tìm tôi giúp?”
Trì Nam đáp thẳng: “Anh thích tôi, tôi còn tìm anh, chẳng phải là tự nộp mình cho hổ sao?”
Thịnh Tây Chu ngẩn người.
Trì Nam vốn là người bình tĩnh nhưng dễ phát hỏa, giống như một quả bom châm một chút là nổ. Nhưng khoảnh khắc này, Thịnh Tây Chu lại cảm thấy… có lẽ cậu ấy đang sợ mình.
Hắn bỗng đứng lên. Khoảng cách kéo gần, Trì Nam phải ngẩng đầu nhìn, cao thấp rõ rệt, khiến cậu hơi khó chịu.
“Làm gì?”
Thịnh Tây Chu nhìn thẳng: "Em sao có thể chấp nhận Hứa Sầm An với Tề Phi, vì sao lại chán ghét tôi? Dù sao chúng ta cũng quen biết mười hai năm.”
Trì Nam lảng sang chuyện khác: “Chân anh khỏi chưa?”
“Chưa.” Thịnh Tây Chu đáp.
“ Được rồi ”
Thịnh Tây Chu khập khiễng bước theo phía sau, dáng vẻ như thể bị thương thật, bám sát vị tiểu bác sĩ nhà mình. Trước kia hắn chưa từng cảm thấy thế nào, nhưng dạo gần đây lại đột nhiên nhận ra thích một người sẽ trở thành một loại nghiện, càng nhìn càng thấy thú vị.
…
Ai ngờ trong phòng y tế bỗng vang lên một tràng kêu thảm thiết.
“A ——”
“Chết tiệt!!”
“A!!”
Trì Nam nhíu mày, ngước mắt lạnh lùng:
“Có thể nói nhỏ chút không?”
Thịnh Tây Chu giả bộ đáng thương, ghé sát vào người hắn:
“Đau quá mà… Trì bác sĩ, chiêu diệu thủ hồi xuân này của ngài… quả thực lợi hại.”
Trì Nam không thèm để ý, đẩy hắn ra:
“Xương sai khớp, tôi đã nắn lại cho anh rồi. Đây là rượu thuốc, về nhà bôi hai ngày là ổn.”
Thịnh Tây Chu không đáp, chỉ chăm chú ngắm gương mặt kia. Trước kia không có cơ hội nhìn gần như vậy làn da trắng mịn, đuôi mắt hơi nhếch, môi mỏng, cả người mang khí chất của một mỹ nhân tinh xảo. Nhưng ánh mắt kia… lại ẩn chứa chút gì đó u buồn.
Bị nhìn chằm chằm, Trì Nam bỗng thấy cả người không được tự nhiên.
“Kia… vụ ly hôn của ba mẹ tôi, anh có thể xử lý chứ?”
“Đương nhiên.”
“Bao nhiêu chi phí luật sư, tôi trả đúng quy định, không cần nghĩ tôi chiếm tiện nghi.” Giọng Trì Nam lạnh nhạt.
Khóe môi Thịnh Tây Chu cong lên:
“Tôi vốn không nghĩ vậy… Chỉ là Trì bác sĩ tự muốn cho là thế thôi. Nội tâm thật phong phú.”
“Anh!” Trì Nam lập tức ấn mạnh xuống mắt cá chân hắn.
“Ai nha!!” Thịnh Tây Chu đau đến kêu lên một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn cong cong, không hề tức giận.
Từ hôm đó, Thịnh Tây Chu rốt cuộc tìm được cách kéo dài thời gian ở bên người kia liền mỗi khi hắn tan tầm liền gọi số, để ca trực cuối cùng thuộc về mình. Như vậy, thời gian tan tầm của Trì Nam… chính là thời gian của hắn.
Chưa đầy một tháng, cả khoa đều quen mặt Thịnh Tây Chu.
“Trì bác sĩ, tay tôi gãy rồi.”
“Trì bác sĩ, chân tôi lại đau.”
“Trì bác sĩ, đầu tôi choáng, ngài xem giúp được không?”
“Như thế nào anh không ho luôn cho chết đi.” Giọng nói âm trầm của Trì Nam truyền ra từ phòng khám.
Thịnh Tây Chu thậm chí còn mua trà sữa cho toàn bộ đồng nghiệp của hắn. Có người trêu:
“Long trọng luật sư, ngày nào cũng bị thương, hay là mua nửa thẻ VIP đi? Dù sao cũng thành khách quen rồi.”
Bệnh viện cũng chẳng thiếu chuyện tình cảm đồng giới, nhìn vào thái độ của Thịnh Tây Chu, ai cũng hiểu hắn có ý với vị bác sĩ khoa chấn thương chỉnh hình này.
Hắn không bao giờ làm chậm trễ bệnh nhân khác luôn chờ đến khi không còn ai mới tìm Trì Nam. Tăng ca thì mang cà phê, không kịp ăn cơm thì đặt luôn cơm hộp cho cả khoa. Thịnh Tây Chu biết rõ quy tắc theo đuổi: trước hết là thu phục toàn bộ “vệ quân” xung quanh.
Dần dần, mỗi khi gặp Trì Nam, mọi người trong khoa đều sẽ nói vài câu tốt về Thịnh Tây Chu.
Trì Nam phiền lòng, bèn hẹn Hứa Sầm An ra uống rượu xả stress. Ai ngờ Hứa Sầm An kéo theo một cái “đuôi”— Tề Phi, em hàng xóm lớn lên cùng cậu.
“Chào anh, Trì bác sĩ.” Tề phi lễ phép chào hỏi, tay vẫn khoác chặt lấy cánh tay Hứa Sầm An.
Hứa Sầm An bất đắc dĩ:
“Vốn định một mình bồi cậu đi giải buồn, nhưng hôm nay tiểu này không nghỉ, cậu biết mà, em ấy bám người lắm.”
Trì Nam ngồi trên sô pha quán bar, giọng khàn khàn:
“Không ngờ Thịnh Tây Chu lại theo đuổi điên cuồng như vậy.”
Hứa Sầm An cười:
“So với Tề Phi, đã là gì.”
Trì Nam che mắt thở dài:
“Cũng không đến mức…”
Cậu nhớ năm đó Tề Phi theo đuổi Hứa Sầm An, cầm dao tự rạch tay, hễ bị bỏ mặc là dọa chết ngay trước mặt. So với hắn, quả thực không ai điên hơn.
Tề phi làm nũng:
“Anh, đừng nói lung tung…”
Trì Nam nhìn hai người, chỉ thấy tâm tình càng thêm tắc nghẽn. Có lẽ về sau muốn uống rượu, tốt nhất đừng gọi “huynh đệ chí cốt” này nữa, kẻo lại thành bóng đèn.
“Này, uống rượu mà không gọi tôi?”
Giọng nói quen thuộc chen ngang. Thịnh Tây Chu ung dung bước vào, ngồi xuống bên cạnh Trì Nam, tiện tay cầm ly rượu bên cạnh uống cạn. Hôm nay hắn mặc áo khoác kaki, dáng vẻ nhàn nhã.
“Anh làm sao biết tôi ở đây?”
“Hồi nãy tới bệnh viện tìm, đồng nghiệp em nói em về sớm. Chạy trốn cũng nhanh thật. Tôi có chuyện quan trọng ngày mai phiên tòa ly hôn của ba mẹ em, tôi đã tìm được ông ta ở đâu.”
Trì Nam thấy hắn nghiêm túc mới hỏi tiếp:
“Thật sao? Anh tìm được bằng cách nào?”
“Lần trước ăn Tết, ông ta mượn mười vạn, vẫn chưa trả. Tôi nói muốn cho mượn thêm hai mươi vạn, quả nhiên xuất hiện.”
Ánh mắt Trì Nam hơi chấn động. Không hiểu vì sao, ở bên cạnh người này, cậu lại thấy an tâm. Dù không đứng đắn, nhưng năng lực thì không thể xem thường thậm chí còn tự bỏ tiền để xử lý vụ án này.
“Anh không cần tiếp tục cho ông ta vay nữa… ông ta sẽ không trả đâu.”
“Thiếu nợ trả tiền là lẽ thường. Đây là nhược điểm của ông ta, tôi sẽ sớm đòi lại. Quan trọng hơn là có thể thúc đẩy việc ly hôn với mẹ em.”
Hứa Sầm An xen vào:
“Tiền đủ không? Cần tôi giúp chứ?”
Thịnh Tây Chu liếc hắn một cái.
Hứa Sầm An lập tức im lặng, tỏ vẻ đã hiểu.
Chuyện này Thịnh Tây Chu hoàn toàn có thể tự mình giải quyết, hắn cũng muốn nhân cơ hội lưu lại trong lòng Trì Nam một ấn tượng thật tốt, vì thế tuyệt đối không để người khác nhúng tay.
Thỉnh thoảng, Trì Nam vẫn cảm thấy người này thực sự là người tốt.
Rất thích hợp làm bằng hữu, làm huynh đệ.
Cậu vốn không có ý định cùng nam nhân yêu đương, cảm thấy loại quan hệ đó quá mức kỳ quặc. Ngoại trừ điểm này, những chuyện khác của Thịnh Tây Chu hắn đều có thể tiếp nhận, cho dù là đôi khi làm xằng làm bậy.
Ngày mở phiên toà.
Trì Nam gặp lại phụ thân.
Ánh mắt đối phương chẳng hề hoà nhã, có lẽ là bị Thịnh Tây Chu nắm thóp, hoặc cũng vì tiền bạc mà đồng ý ly hôn. Thực ra, bọn họ đã sớm không còn chung sống cùng nhau, hai người từ lâu đã mỗi người một ngả.
Mẫu thân Trì Nam so với trước đây càng tiều tụy nhiều, nhìn thấy con trai, bà đưa tay ôm hắn vào lòng.
“Nam Nam… thực xin lỗi. Nếu lần này ly hôn thành công, mẹ sẽ phải rời khỏi con.”
Trì Nam đã sớm biết.
Mẹ cậu vẫn luôn muốn rời khỏi Giang Thành. Sau ly hôn, bà muốn sống cho chính mình, đi nhìn một thế giới mới. Nơi này đối với bà mà nói… đã mệt mỏi đủ rồi.
“Không sao ạ.”
Phiên tòa bắt đầu.
Khi Thịnh Tây Chu bước vào, đối phương luật sư rõ ràng có phần kinh ngạc. Trong giới này, ai chẳng biết hắn một luật sư miệng lưỡi sắc bén, khôn khéo đến cực điểm. Bao nhiêu vụ khó nhằn qua tay hắn đều thắng.
Nguyên tắc của Thịnh Tây Chu, không chỉ là thu phí, mà là khiến mọi người cảm nhận được ý nghĩa chân chính của “công bằng”.
Phiên tòa ly hôn này, Thịnh Tây Chu thắng hoàn toàn, không hề nghi ngờ.
Trì phụ đột nhiên đứng bật dậy, giận dữ quát:
“Thịnh Tây Chu! Không phải cậu đã nói căn nhà cũ sẽ phán cho tôi sao? Tại sao cuối cùng lại chia đôi?! Căn nhà đó với bà ta không có nửa phần quan hệ!”
Thịnh Tây Chu ung dung đáp:
“Binh bất yếm trá. Ông đi mà hỏi luật sư của mình. Tôi chỉ thuận miệng nói một câu, ông cũng tin sao.”
Người đàn ông quay sang tìm luật sư, chỉ thấy đối phương cúi đầu bỏ đi. Hắn đã làm luật sư mấy chục năm, kinh nghiệm hơn Thịnh Tây Chu nhiều, nhưng ngay từ khi mở phiên toà đã biết chắc… vụ này, bọn họ thua định rồi.
Tan tòa.
Mẹ Trì Nam nói muốn ra nước ngoài, bởi bên kia còn có anh cậu phát triển sự nghiệp. Người trong nhà đều đồng ý, hỏi Trì Nam có muốn đi theo không.
Cậu lắc đầu:
“Mẹ, chúc mừng mẹ… cuối cùng cũng tự do.”
Bà đã đợi ngày thắng kiện này rất lâu. Tuy luyến tiếc con, nhưng ở nơi này bà không còn chỗ dung thân.
Bà vỗ vai cậu:
“Bạn học của con là người tốt, là luật sư chính trực, công tư phân minh. Quan hệ này nhất định phải giữ lấy.”
“Vâng.”
Sau một cái ôm ngắn ngủi, bà lên taxi của bạn bè, ánh mắt lưu luyến nhưng cuối cùng vẫn rời đi.
Thịnh Tây Chu đứng bên cạnh, khó hiểu hỏi:
“Thật ra mẹ em có thể dọn đến ở căn hộ của em, hoặc về quê trồng rau sống an nhàn. Sao nhất định phải ra nước ngoài, rời xa em?”
Trì Nam cười chua chát:
“Mẹ tôi… là người có chút đặc biệt. Bà thương tôi, nhưng cũng bởi vì tình cảm mẹ con, lại vì quá chán ghét cha tôi. Tôi và ông ta rất giống nhau, bà không muốn mỗi ngày đều nhìn thấy gương mặt này.”
Thịnh Tây Chu nhíu mày:
“Cái gì? Đó là logic gì vậy? Em giống ông ta, nhưng đó đâu phải lỗi của em. Bà ấy sinh ra em mà.”
“Bà có lúc sẽ lẩm bẩm… hỏi sao tôi lại có đôi mắt giống hệt ông ta. Chính ông ta đã hại gia đình phá sản, nợ nần chồng chất, còn không biết hối cải. Cho nên mẹ hận ông, liên lụy đến cả tôi cũng không muốn nhìn thấy.”
Thịnh Tây Chu siết chặt nắm tay:
“Vậy mà em lại còn giúp bà ấy?”
Trì Nam khẽ thở dài:
“Dù sao bà ấy cũng là mẹ tôi. Ân dưỡng dục đến giờ xem như đã trả đủ. Một mình bà sống cũng sẽ ổn.”
Thịnh Tây Chu lại bắt đầu giở trò, vòng tay ôm cổ cậu, kéo vào lòng, thấp giọng nói:
“Ba mẹ tôi dễ nói chuyện lắm, còn có một anh, một chị đều rất tốt. Bọn họ cũng biết tôi là gay, chẳng ai làm khó dễ gì. Em có muốn suy nghĩ gia nhập gia đình này không?”
“Ha… anh là nói đôi ba mẹ năm xưa Tết đến còn đánh anh đến da tróc thịt bong ấy à? Rất dễ nói chuyện sao?” Trì Nam liếc hắn, một câu chọc thẳng.
“Ai nha, lúc đó là mới biết tôi là gay thôi. Sau này anh tôi kết hôn, hai người bọn họ ôm cháu nội vui vẻ, cũng chẳng buồn quản tôi nữa. Giờ quan hệ cũng không tồi.”
“Anh còn biết mình là nghịch tử.”
“Đó là.”
Không hiểu sao, cuộc trò chuyện hôm nay… lại trở thành một ngày mà bọn họ ở bên nhau hoà hợp nhất.