Đêm khuya, Thời Nhượng lười biếng tựa vào đầu giường.

Màn hình điện thoại bên gối đã tối om, nhưng tiếng hít thở bên trong vẫn nghe rõ mồn một.

Đáng chết! Cậu ta nói gọi điện rồi ngủ, nhưng đâu có bảo phải để điện thoại sát như vậy chứ? Chẳng lẽ là gối lên điện thoại mà ngủ luôn à?!

Thời Nhượng lạnh mặt, tiện tay vặn âm lượng lên thêm một nấc, nhưng hệ thống lại báo đã là mức tối đa rồi.

Nhận ra bản thân vừa làm gì, sắc mặt Thời Nhượng càng khó coi hơn. Đúng là điên rồi, sao lại đi tốn thời gian gọi điện với một tên bạn học mới quen được có một ngày chứ.

Anh đưa tay xoa ấn huyệt thái dương, hất chăn nằm xuống.

Ngủ!

Đừng nghĩ đến mấy người không liên quan nữa!

Kết quả, mới nằm được vài phút thì giọng nói từ điện thoại lại vang lên: “Thời Nhượng… ôm…”

Đôi mắt Thời Nhượng lập tức mở to.

Trong chớp mắt, mắt anh trợn tròn như chuông đồng.

Cậu… cậu ta vừa nói gì?!

Cái gì mà “ôm”… Tên mèo con thích làm nũng này không chịu yên một phút nào sao?!

Thời Nhượng nghiến răng, bật người ngồi dậy, mặt lạnh tanh, trừng chằm chằm vào điện thoại.

Anh thật sự rất muốn lạnh giọng quát cho Kim Mãn Mãn tỉnh dậy.

Nhưng lời vừa ra đến miệng, lại nuốt xuống.

Thôi vậy.

Gọi dậy chưa chắc cậu ta đã biết điều, lỡ đâu còn khóc nữa thì phiền.

Ngày mai đi! Mai đến trường nhất định phải cảnh cáo cho ra trò!

Cứ như thế, Thời Nhượng trừng cái điện thoại suốt cả đêm, chẳng ngủ nổi. Tiếc là đến tận sáng, đầu dây bên kia cũng chẳng phát ra thêm tiếng động nào nữa.

 


 

Kim Mãn Mãn sáng hôm sau hí hửng… đi muộn.

Gọi điện nguyên cả đêm, điện thoại hết pin tắt máy, mấy cái báo thức buổi sáng cũng chẳng kêu được. Đến lúc cậu lật đật thu dọn rồi chạy đến lớp thì tiết đọc sáng đã bắt đầu.

May mà thầy thấy cậu là học sinh mới chuyển đến nên không nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu cho vào chỗ.

Kim Mãn Mãn thở phào, ôm cặp chạy nhanh về bàn. Ghế bên cạnh vẫn trống — Thời Nhượng chưa đến.

Chẳng lẽ anh ấy cũng chưa dậy sao?

Cậu cố nhịn một lúc, rồi không kìm được, khẽ chọc vào vai Trần Thiên ngồi phía trước, thì thầm hỏi: “Thời Nhượng đi đâu rồi?”

Trần Thiên ngáp dài, đáp qua loa: “Anh Thời buổi đọc sáng không bao giờ đến đâu. Thầy cũng chẳng quản, quen rồi.”

Kim Mãn Mãn khẽ nhíu mày, định hỏi tiếp thì ánh mắt sắc như dao của thầy đã lia sang, đành im lặng, cúi đầu chôn mặt vào sách.

Mới biến thành người được vài ngày, nhưng nỗi sợ giáo viên đã ăn sâu vào máu rồi.

May là không bao lâu, vừa hết tiết đọc sáng, Thời Nhượng xách cặp bước vào lớp.

Hôm nay trông anh có vẻ mệt, tóc chưa chải, vài lọn rủ xuống trán, che nửa hàng lông mày, khuôn mặt cũng lạnh hơn thường ngày.

Anh đi đến bàn, khẽ liếc nhìn thiếu niên một cái rồi lập tức quay đi, im lặng ngồi xuống.

Anh không nói gì, nhưng điều đó không có nghĩa là Kim Mãn Mãn sẽ chịu yên.

Cậu lập tức rướn người sang, đưa cái đầu nhỏ đến trước mặt Thời Nhượng, chớp chớp mắt: “Cậu sao vậy? Mặt cậu trông kém sắc lắm. Tối qua cậu ngủ không ngon à?”

Sắc mặt Thời Nhượng càng lạnh hơn.

Cậu ta… còn dám hỏi?!

Anh nghiến răng: “Cậu nói xem? Tối qua cậu đã lảm nhảm những gì?

Kim Mãn Mãn ngơ ngác: “Mình nói gì cơ?”

Cậu mơ mơ màng màng nói trong lúc ngủ thì sao mà nhớ được.

Thời Nhượng có cảm giác bực bội mà chẳng biết xả vào đâu.

Anh chỉ lạnh lùng hỏi: “Tối qua cậu mơ gì?”

Thiếu niên vô tội đáp: “Không mơ gì hết, tối qua mình ngủ ngon lắm.”

Từ lúc Thời Nhượng đột nhiên không về nhà, rồi nghe tin anh xảy ra chuyện, lại còn bị cuốn vào vụ xuyên không, mấy ngày nay Kim Mãn Mãn chẳng đêm nào ngủ ngon.

Tối qua cuối cùng cũng được gặp Thời Nhượng, lại còn có thể gọi điện với anh rồi chìm vào giấc ngủ, cậu sung sướng vô cùng, ngủ một mạch như hồi còn ở biệt thự, được Thời Nhượng ôm ngủ vậy.

Ánh mắt Thời Nhượng dừng lại trên gương mặt thiếu niên, thấy đôi mắt tròn xoe đầy ngây thơ, mái tóc vàng óng dưới ánh nắng như tỏa sáng.

Không thừa nhận thì thôi.

Anh hừ lạnh một tiếng: “Tối nay đừng mong gọi điện cho tôi.”

Kim Mãn Mãn chỉ “ồ” một tiếng.

 


 

Vì buổi đọc sáng diễn ra sớm, nhiều bạn mua bánh mì, sữa để ăn lúc ra chơi.

Kim Mãn Mãn chưa kịp mua gì, nên lúc này ánh mắt cậu dễ dàng bị thu hút bởi đồ ăn của người khác.

Thời Nhượng bắt gặp ánh nhìn đó, nhíu mày, bỗng đứng dậy đi ra ngoài.

Trần Thiên cứ tưởng anh ra ngoài hút thuốc, vội nói: “Chờ tí tôi…”

Nhưng Thời Nhượng chẳng đáp, cứ thế bước đi.

Trần Thiên gãi đầu: “Đi đâu vậy trời?”

Mãi đến gần giờ vào học, Thời Nhượng mới quay lại, trên tay xách một túi lớn đầy bánh mì, sữa, bánh quy và đồ ăn vặt.

Mắt Kim Mãn Mãn sáng rực, nuốt nước bọt: “Cậu cũng chưa ăn sáng à?”

Thời Nhượng chỉ “ừ” lạnh nhạt, tiện tay mở một gói bánh mì ăn.

Kim Mãn Mãn chống cằm nhìn, mắt sáng lấp lánh.

Còn ba tiết nữa mới đến trưa, cố nhịn thôi. Không biết trưa nay có được ăn cùng Thời Nhượng không nữa.

Chưa đầy vài giây sau, Thời Nhượng đã đẩy cả túi đồ sang phía cậu, giọng thản nhiên: “Tôi ăn không nổi.”

Kim Mãn Mãn lập tức ngồi thẳng, vui mừng: “Cho mình hết à?”

Thời Nhượng gật nhẹ: “Giúp tôi xử lý đi.”

Được thôi!

Chú mèo cam lập tức quyết định “xử lý” toàn bộ vào bụng mình.

Tiếng chuông vào tiết vang lên, Kim Mãn Mãn nhanh tay mở hộp sữa, tu một hơi nửa hộp, rồi còn không quên lè lưỡi liếm sạch vệt sữa dính ở khóe môi.

Thời Nhượng chống đầu, ánh mắt dừng lại ở gương mặt thiếu niên, rồi khựng lại vài giây ở bờ môi ấy.

Trần Thiên quan sát từ nãy đến giờ, cuối cùng không nhịn được: “Anh Thời, anh nhìn cậu ta làm gì thế?”

Thời Nhượng bừng tỉnh, lạnh giọng liếc sang: “Tôi nhìn à?”

“Nhìn chứ, mắt anh dán vào người ta từ nãy giờ còn gì.”

“Tôi đâu có nhìn.” — Thời Nhượng lạnh lùng đáp — “Là cậu mù thôi.”

Trần Thiên: “???”

 


 

Tiết đầu là Toán.

Nhưng Kim Mãn Mãn vẫn không hiểu nổi vì sao môn Toán lại toàn chữ cái tiếng Anh, mà chữ nào cậu cũng chẳng biết. Thế là cậu cúi đầu, lén lút ăn vụng.

Là một chú mèo cam thông minh, trước khi ăn vụng cậu xé bánh mì thành từng miếng nhỏ, để có thể bỏ một miếng vào miệng nhanh gọn, tránh gây chú ý.

Nhân lúc thầy quay lưng viết bảng, thiếu niên nhanh tay cho một miếng vào miệng, má phồng lên nhai nhóp nhép.

Cậu ăn rất chăm chú, giống như lần trước ở căn-tin, Thời Nhượng đã để ý — cậu ăn không nhiều, nhưng lúc đối diện đồ ăn, luôn có vẻ thành kính và nghiêm túc.

Thời Nhượng nhìn cậu suốt mấy phút, rồi khẽ nheo mắt, cố ý ho nhẹ hai tiếng.

Quả nhiên, Kim Mãn Mãn bị giật mình, ngẩng phắt đầu lên, quên cả nhai, má vẫn căng tròn.

Thời Nhượng không nhịn được, bật cười khẽ.

Kim Mãn Mãn lập tức nhìn sang, thấy thủ phạm thì không giận, còn chớp mắt cười tươi với anh.

Từ khi xuyên đến đây, Thời Nhượng lúc nào cũng lạnh nhạt, hôm nay cuối cùng cũng chịu cười.

Đối diện nụ cười ấy, tim Thời Nhượng khẽ hụt một nhịp. Anh khựng lại mấy giây, rồi cứng giọng: “Cười cái gì?”

Kim Mãn Mãn chớp mắt: “Là cậu cười trước mà.”

Thời Nhượng lạnh giọng: “Tôi đâu có cười.”

“…?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play