Tối qua gần như thức trắng, nên vào giờ học, như thường lệ, Thời Nhượng lại tranh thủ ngủ bù. Anh vốn dĩ vẫn thế, thầy cô các môn cũng đã quen, chẳng ai buồn quản.

Nhưng người khác không quản, Kim Mãn Mãn lại quản.

Thời Nhượng vừa lim dim sắp ngủ thì cảm giác có thứ gì mềm mềm, lông tơ mơn man chạm vào mặt, ngứa ngáy.

Anh tính khí vốn chẳng tốt, chẳng ai dám trêu khi anh đang ngủ.

Ngoại trừ Kim Mãn Mãn!

Thời Nhượng mở mắt, sắc mặt lạnh lùng… nhưng lại khựng lại.

Khuôn mặt của Kim Mãn Mãn gần sát ngay trước mắt, gần đến mức vài sợi tóc vàng óng chạm nhẹ lên mặt anh.

Đôi mắt cậu thiếu niên tròn xoe, nhìn chăm chú đầy nghiêm túc. Không biết có phải vừa uống quá nhiều sữa hay không mà từng hơi thở của cậu lại phảng phất mùi sữa thơm ngọt.

Yết hầu Thời Nhượng khẽ động.

“Làm gì?” Giọng anh hơi khàn.

Kim Mãn Mãn nhỏ giọng: “Mình xem cậu còn thở không.”

Thời Nhượng: “…”

Anh suýt thì bật cười vì tức: “Sợ tôi ngủ chết à?”

Kim Mãn Mãn gật đầu như thật, ánh mắt đầy vẻ cầu xin: “Thời Nhượng, cậu đừng ngủ lâu quá được không? Năm phút nói chuyện với mình một câu thôi cũng được.”

Thời Nhượng lạnh nhạt: “Mơ đi.”

Kim Mãn Mãn bĩu môi định nói thêm thì từ trên bục giảng vang lên tiếng quát: “Kim Mãn Mãn! Em giỏi nói chuyện vậy, có muốn lên đây giảng thay cô không?”

Cậu thiếu niên giật mình rụt người lại, ngồi ngay ngắn như học sinh gương mẫu.

Hu hu… thầy cô của loài người thật… đáng sợ quá!

Nửa tiết học sau, Thời Nhượng chỉ dám nửa ngủ nửa tỉnh, đề phòng Kim Mãn Mãn lại bất ngờ áp sát. Ngủ cũng chẳng sâu, cứ vài phút lại ngẩng mắt nhìn cậu.

Đến khi chuông reo tan học, anh còn thấy mệt hơn cả trước đó.

Trần Thiên quay xuống nháy mắt với Thời Nhượng: “Thời ca, đi vệ sinh không?”

Thời Nhượng đang lơ mơ đau đầu, cũng muốn ra hút một điếu cho tỉnh táo, liền gật đầu. Nào ngờ vừa đứng lên đi được mấy bước, sau lưng lập tức bám thêm một cái “đuôi nhỏ”.

Thời Nhượng hít sâu, cố ý giữ nét mặt lạnh tanh, giả vờ không thấy.

Anh không nói, Trần Thiên cũng ngại nhắc. Cả hai rẽ vào nhà vệ sinh, Kim Mãn Mãn thì do dự đứng ngoài cửa.

Có nên theo vào không?

Trước kia mỗi lần Thời Nhượng vào nhà vệ sinh, cậu đều chờ ngoài cửa.

Đứng chờ được hai phút, thấy vài bạn khác lần lượt đi ra, Kim Mãn Mãn mới chợt tỉnh ngộ—

Đúng rồi, giờ mình đã là con người!

Chắc là không cần chờ ngoài cửa nữa!

Nghĩ thế, cậu lập tức hùng dũng bước vào. Trong nhà vệ sinh, vì có Thời Nhượng ở đó nên mọi người tự giác tránh xa, chỉ mình Kim Mãn Mãn ngẩng cao đầu đi thẳng tới.

Nghe tiếng động, người đứng bên cửa sổ khẽ liếc mắt sang.

Ngón tay Thời Nhượng kẹp điếu thuốc, làn khói mỏng bay lên khiến đôi mắt cậu càng thêm lạnh lẽo, khuôn mặt không biểu cảm.

Kim Mãn Mãn khựng lại.

Dáng vẻ này của Thời Nhượng cậu chưa từng thấy—ánh mắt lạnh như nhìn người xa lạ.

Nhận ra là Kim Mãn Mãn, Thời Nhượng hơi cau mày, sắc mặt dịu đi chút nhưng không nói gì, chỉ lạnh nhạt hạ mắt xuống.

Bên cạnh, Trần Thiên khẽ ho, cố ý trêu: “Tân học sinh, muốn một điếu không?”

Cậu vừa dứt lời đã bị Thời Nhượng đá một cú.

Thời Nhượng ngẩng mắt, giọng nhạt: “Về lớp đi.”

Câu này là nói với Kim Mãn Mãn.

Nhưng rõ ràng cậu chẳng nghe lời. Không những không đi, mà còn bước thẳng lại gần.

Đi đến trước mặt Thời Nhượng, Kim Mãn Mãn đứng sát đến mức hơi thở lẫn vào nhau, rồi ghé sát vào hõm cổ anh, khẽ ngửi một hơi.

… Cái đồ thích làm nũng này lại định làm gì nữa?!

Toàn thân Thời Nhượng lập tức cứng đờ, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Không lẽ… muốn ôm mình?

Sao có thể tùy tiện như thế!

Hai người có thân thiết đến vậy đâu!

Hơn nữa, Trần Thiên còn đang ở đây.

Vậy mình có nên đẩy ra không?

Nhưng ký ức về dáng vẻ mắt đỏ hoe của cậu tối qua thoáng hiện lên, khiến Thời Nhượng thấy hơi khó chịu.

Nếu đẩy ra, liệu Kim Mãn Mãn có lại khóc không?

Phiền chết đi được.

Thôi kệ, cho ôm một cái cũng chẳng sao.

Kết quả, Kim Mãn Mãn chỉ khẽ hít hà ở cổ anh, rồi ngẩng đầu, nghiêm túc buông một câu: “Hôi.”

Thời Nhượng vốn đã chuẩn bị tinh thần để đón cái ôm, không ngờ lại nhận được từ đó, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Cậu nói gì?”

Kim Mãn Mãn cau mày: “Mùi thuốc lá trên người cậu hôi lắm.”

Không khí xung quanh bỗng đặc quánh lại.

Sắc mặt Thời Nhượng tối sầm, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm cậu. Ngay cả Trần Thiên cũng thấy rõ lồng ngực cậu phập phồng dữ dội.

Chết rồi, Thời ca chẳng lẽ định ra tay thật?

Trần Thiên vội ho khan mấy tiếng định hòa giải, ai ngờ Thời Nhượng bỗng dụi tắt thuốc, mặt lạnh tanh bỏ đi không nói một câu.

“Cậu to gan thật đấy.” Trần Thiên vỗ ngực thở phào, “Tôi còn tưởng Thời ca sẽ đánh cậu cơ.”

Kim Mãn Mãn mở to mắt hơn: “Thời Nhượng… còn muốn đánh mình à?”

Trời sập rồi.

Chẳng lẽ thành người rồi vẫn bị đánh vào mông sao?!

“Không chắc đâu.” Trần Thiên bĩu môi, “Cậu nói thẳng quá. Có tí mùi thuốc lá thôi mà, chưa ai dám nói vậy với Thời ca đâu, cậu làm mất mặt cậu ấy rồi.”

Sắc mặt Kim Mãn Mãn hơi tái, môi mấp máy nhưng không nói được câu nào.

Trần Thiên đành quay sang an ủi: “Không sao, Thời ca đi rồi, cũng chẳng quay lại đánh cậu đâu.”

Kim Mãn Mãn cúi đầu, trông có chút ủ rũ.

“Lại chọc cậu ấy giận rồi…”

Quả nhiên, tiết sau Thời Nhượng không quay lại.

Kim Mãn Mãn gục xuống bàn, chẳng buồn nghe giảng—dù vốn dĩ cậu cũng nghe chẳng hiểu mấy.

Cậu rất muốn lấy điện thoại nhắn tin hỏi Thời Nhượng đi đâu, nhưng lại không dám, sợ bị tịch thu.

May mà nửa tiết sau, Thời Nhượng trở về.

Anh chẳng thèm báo cáo, mặt lạnh băng bước vào. Cả lớp im bặt, đồng loạt ngẩng lên nhìn, rồi lại cúi đầu khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo ấy.

Chỉ có ánh mắt của Kim Mãn Mãn vẫn dính chặt vào anh.

Thời Nhượng vừa ngồi xuống, cậu lập tức như miếng bánh gạo nếp dẻo bám sát lại.

“Thời Nhượng, cậu thay quần áo rồi à?”

Kim Mãn Mãn không nhịn được hít một hơi—trên người Thời Nhượng đã hết mùi thuốc lá, thay vào đó là mùi bạc hà nhè nhẹ.

Cậu ngạc nhiên: “Cậu đi tắm à?”

Thời Nhượng lạnh nhạt: “Liên quan gì đến cậu?”

Kim Mãn Mãn chẳng để bụng thái độ đó, ngược lại còn nhỏ giọng: “Sao cậu đi tắm mà không nói cho mình biết?”

“Nói cho cậu làm gì?” Thời Nhượng nhướn mày, “Sao? Tôi đi tắm cậu cũng muốn theo à?”

Cậu thiếu niên gật đầu như thể chuyện đương nhiên: “Theo chứ, cậu đi đâu mình cũng muốn theo.”

Thời Nhượng bỗng khựng lại, cổ họng nghẹn lại như bị chặn bởi thứ gì đó.

Anh quay đầu đi, nghiến răng trong im lặng.

Cái đồ thích làm nũng này rốt cuộc muốn thế nào?!

Ngay cả lúc mình tắm cũng muốn nhìn?

Quá là ngang ngược rồi!

Đợi mãi không thấy Thời Nhượng đáp, Kim Mãn Mãn chống cằm, nghiêng đầu chớp chớp mắt như vừa phát hiện điều gì: “Thời Nhượng, sao tai cậu lại đỏ thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play