Thời Nhượng lại nổi giận.
Kim Mãn Mãn gục mặt xuống bàn, khổ sở thở dài một tiếng.
Từ sau khi cậu lỡ miệng nói muốn trả lại vị trí “đội sổ” cho Thời Nhượng, sắc mặt của anh liền lạnh như băng. Anh chẳng nói một câu, quay người bỏ đi. Ngược lại, Trần Thiên ở bên cạnh thì cố nhịn cười đến méo cả mặt, lúc đi còn không quên giơ ngón cái khen cậu một cái.
Khó quá đi mất…
Cậu thiếu niên cúi gằm đôi mày, cả khuôn mặt trĩu xuống.
Mười năm trước, sao chủ nhân lại nóng tính đến thế chứ?
Sắc mặt Thời Nhượng đã khó coi, Mãn Mãn không dám bắt chuyện, chỉ dám thỉnh thoảng lén liếc nhìn anh, nhưng lần nào cũng bị bắt quả tang.
Ánh mắt Thời Nhượng rất dữ, chỉ cần chạm mắt nhau một giây thôi là Mãn Mãn đã cuống quýt quay đi, cúi rụt cổ xuống đầy chột dạ.
Nhưng chưa được bao lâu, cậu lại không kìm được mà lén nhìn tiếp, rồi lại bị bắt quả tang…
Cuộc “đánh du kích” này kéo dài suốt cả buổi chiều.
Đến gần giờ tan học, thấy Thời Nhượng xách cặp chuẩn bị rời đi, Mãn Mãn rốt cuộc không nhịn nổi, liền khẽ kéo tay áo anh.
“Thời Nhượng, chúng ta… có thể kết bạn WeChat không?”
Cậu lấy ra chiếc điện thoại đã giấu suốt cả ngày.
Điện thoại này là do tổ chức Mèo Mèo Hiệp hội đưa cho cậu. Dù gì Mãn Mãn cũng vừa hóa hình thành người, cơ thể còn nhiều điểm không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể biến lại thành mèo hoặc nửa người nửa mèo.
Để tránh bị lộ trước đám đông, tổ chức mới cấp cho cậu một chiếc điện thoại để có gì còn liên lạc kịp thời.
Nhưng thầy giám thị đã dọa cho một trận, bảo tuyệt đối không được lôi điện thoại ra chơi trong giờ học, nếu không sẽ bị tịch thu.
Mãn Mãn lấy hết can đảm đưa điện thoại ra, ngẩng đầu, đôi mắt đầy vẻ năn nỉ nhìn Thời Nhượng.
“Làm ơn mà Thời Nhượng, thêm bạn WeChat với tớ nhé?”
Lại giở trò nũng nịu!
Thời Nhượng nghiến răng.
Cái cậu học sinh mới này sao cứ thích làm nũng với anh thế không biết!
Theo tính cách của mình, đáng lẽ anh phải hất tay áo bỏ đi mới đúng. Nhưng không hiểu sao, khi chạm phải đôi mắt tròn xoe của cậu, lời từ chối lại khó mà thốt ra.
Anh im lặng mấy giây, rút điện thoại của Mãn Mãn, nhập số WeChat của mình vào: “Không có việc gì thì đừng tìm tôi.”
Mãn Mãn như được ban ơn, ôm điện thoại gật đầu liên hồi như gà mổ thóc: “Ừ ừ ừ!”
Dù có chút luyến tiếc, nhưng thấy dáng vẻ của Thời Nhượng cũng chẳng định đưa mình theo, cậu chỉ đành vẫy tay tạm biệt với vẻ bịn rịn: “Bye Thời Nhượng, mai gặp nhé.”
Thời Nhượng không đáp, chỉ bước nhanh ra khỏi lớp.
Tan học, thầy giám thị đưa Mãn Mãn về ký túc xá.
Thầy mua cho cậu ít đồ sinh hoạt, Mãn Mãn ôm chặt trong tay, thầy nói gì cậu cũng ngoan ngoãn gật đầu.
“Vì em là học sinh chuyển giữa chừng, ký túc của các bạn khác đã sắp xếp hết rồi, nên tạm thời em ở một mình một phòng.”
Phòng nằm ở tầng một, sâu trong góc. Thầy mở cửa, đưa chìa khóa cho Mãn Mãn: “Dù ở một mình nhưng vẫn phải cẩn thận. Tuyệt đối đừng để loài người phát hiện thân phận của em, nếu không sẽ bị buộc thôi học đấy.”
Thôi học = rời xa Thời Nhượng.
Mãn Mãn lập tức cảnh giác, gật đầu chắc nịch: “Em sẽ giấu kỹ đuôi và tai mà.”
Thầy hài lòng: “Đúng rồi, mèo con phải che đuôi cẩn thận. Như Lộ Niên Niên trong hội mình đấy, chỉ vì không giấu đuôi kỹ mà bị con người bắt về cưới làm vợ.”
Cưới… là phải làm gì nhỉ?
Mãn Mãn nghiêng đầu, nhưng cũng khôn ngoan không hỏi thêm.
Tiễn thầy đi xong, cậu thở phào, khóa cửa lại. Ngay giây sau, bộ đồng phục rơi xuống đất, một chú mèo vàng cam chui ra.
Mèo con nhảy lên giường, để lại từng dấu chân nhỏ trên nệm mềm, duỗi người một cái thật dài rồi “bụp” một tiếng ngã phịch xuống, biến thành một cái “bánh mèo”.
Làm mèo sướng hơn làm người nhiều!
Mèo con ngủ nhanh như chớp, chỉ chốc lát cả phòng đã vang tiếng “gừ gừ” như máy cày.
May là ở một mình, không thì chắc đã bị đuổi vì ồn ào.
Cùng lúc đó, tại một căn biệt thự ở khu Nam, cả tầng ba được cải tạo thành phòng chơi game. Thời Nhượng ngả người trên ghế, cầm tay cầm nhưng liên tục mất tập trung, vài phút lại liếc sang chiếc điện thoại trên bàn.
Lạ thật, cậu học sinh mới này cũng nghe lời ghê.
Nói không tìm là thật sự không tìm.
Chưa đầy hai phút sau, điện thoại rung lên. Anh nhanh tay nhấc máy, giọng vẫn lạnh: “Không phải tôi nói là không có việc thì đừng tìm tôi sao?”
Đầu dây bên kia lại vang lên tiếng Trần Thiên: “Anh Nhượng, anh ở nhà à? Tôi qua chơi game với anh nhé?”
Thời Nhượng cau mày, nhìn lại màn hình — đúng là Trần Thiên.
Giọng anh càng lạnh hơn: “Không ở, bận.”
Anh cúp máy, quẳng điện thoại sang một bên. Nhưng vừa nhận ra mình vừa làm gì, sắc mặt anh tối lại, cầm tay cầm lên tiếp tục chơi.
Chẳng lẽ mình bị bệnh thật sao?!
Vô duyên vô cớ lại nghĩ đến cái tên hay làm nũng kia làm gì chứ!
Mãn Mãn ngủ chưa bao lâu đã bị đói đánh thức. Cậu biến lại thành người, mơ màng lục trong túi đồ thầy giám thị đưa, lấy bánh mì ra ăn.
Hơi khô…
Cậu vừa nhai vừa nhớ đến món “cơm mèo” Thời Nhượng từng làm: thịt bò viên, cá băm nhỏ, cà rốt được tỉa thành hình bông hoa…
Nhớ Thời Nhượng quá…
Bất ngờ, toàn bộ đèn trong ký túc vụt tắt, cả phòng chìm vào bóng tối.
Mãn Mãn giật mình bật dậy.
Cậu nhét vội nốt chỗ bánh vào miệng, bật đèn mấy lần nhưng đều không sáng.
Bóng tối bao trùm.
Tim cậu đập thình thịch, cửa sổ chưa đóng chặt, gió lùa vào, thổi rơi thứ gì đó xuống đất “bộp” một tiếng.
“Meo…!”
Mãn Mãn hoảng đến mức dựng hết lông, nhảy lên giường, chui vào chăn, cuống cuồng gọi điện cho Thời Nhượng.
Trong lúc hoảng loạn, cậu còn nhớ bấm video call.
Vừa tắm xong, Thời Nhượng cầm khăn lau đầu bước ra, tiện tay nhấc máy. Tưởng là Trần Thiên, nhưng vừa kết nối, gương mặt tròn tròn của cậu thiếu niên đã chiếm trọn màn hình.
“Thời Nhượng!” — giọng cậu vừa gấp vừa đáng thương.
Thời Nhượng khựng lại: “Sao thế?”
“Bên mình bỗng mất điện, tối om luôn.”
Qua màn hình, quả thật xung quanh cậu đen kịt, chỉ có chút ánh sáng từ điện thoại hắt lên gương mặt, mái tóc vàng xù rối, mấy sợi dựng ngược, đôi mắt mở to, nhìn anh không chớp.
Thời Nhượng cũng không nhận ra ánh mắt mình đã dính chặt vào cậu, phải mất mấy giây mới dời đi, cố giữ giọng lạnh nhạt: “Ngốc thế. Không biết ký túc xá 10 giờ là tắt đèn à?”
Mãn Mãn nghiêm túc đáp: “Mình không biết thật mà.”
Đúng là đấm vào bông.
Thời Nhượng hít sâu: “Vậy gọi cho tôi làm gì?”
“Vì… mình sợ.”
Giọng cậu qua màn hình nghe hơi nghèn nghẹn, lại mềm mại: “Cậu chẳng phải nói, có việc thì tìm cậu sao?”
Thời Nhượng: “???”
Rõ ràng anh nói là không có việc thì đừng tìm!
Sao tai cậu ta lại có chức năng… bẻ cong câu chữ thế?!
Giọng anh lạnh hơn: “Tìm tôi thì được gì? Chẳng lẽ tôi qua ngủ cùng cậu?”
Cậu im lặng, chỉ chớp mắt.
Tất nhiên là cậu muốn ngủ cùng Thời Nhượng rồi.
Ngày trước họ vẫn ngủ cùng nhau mà…
Buổi tối, Thời Nhượng thường ngồi ở phòng khách ôm laptop làm việc, tivi thì mở phim hoạt hình — dành cho mèo con xem.
Mãn Mãn nằm gọn trên đùi anh, thi thoảng lật người để lộ chiếc bụng trắng mềm. Lúc ấy Thời Nhượng hầu như không kìm được, bỏ luôn laptop sang một bên để vùi đầu vào bụng mèo.
Mãn Mãn đang xem phim rất chăm chú nên thường bực bội đạp anh, đáng thương là trên mặt Thời Nhượng toàn dấu chân đỏ, vậy mà vẫn bắt lấy chân mèo mà hôn liên tục.
Dù bận rộn, Thời Nhượng vẫn rất đúng giờ, 10 rưỡi là tắt tivi, mặc kệ mèo con mè nheo, tuyên bố phải đi ngủ.
Anh bế mèo lên, nhét vào lòng rồi ôm chặt, mặc cậu có vùng vẫy thế nào cũng không buông.
Cát-sét mèo trong phòng chỉ để làm cảnh, Thời Nhượng chưa bao giờ cho cậu ngủ riêng.
Anh còn dám ngang nhiên lừa: “Mèo con phải ngủ cùng người, không được ngủ một mình.”
Rồi nhét mèo vào chăn, mình cũng chui vào, ôm chặt và nhắm mắt, một mạch thành công.
Cậu thiếu niên cúi mắt, khẽ nói: “Thật ra, mình luôn rất thích ngủ cùng cậu.”
Ngày nào cậu cũng cố tình mè nheo, chứ thật ra ngủ với Thời Nhượng rất thoải mái. Lồng ngực con người ấm áp, anh cũng chẳng bao giờ chen chỗ, luôn để lại khoảng rộng cho cậu, để cậu duỗi bụng ngủ say như chết.
Câu nói của cậu nhỏ quá nên Thời Nhượng không nghe rõ. Anh hơi cau mày, định hỏi lại thì thấy cậu ngẩng đầu, khóe mắt hơi đỏ.
Cậu… muốn khóc à?
Ngón tay Thời Nhượng khẽ run, cổ họng nghẹn lại.
Không thể nào, chỉ tắt đèn thôi mà? Sao lại có người nhát gan đến thế, sắp khóc chỉ vì mất điện?
Yết hầu anh lăn nhẹ, mày nhíu lại, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà dịu giọng: “Đừng khóc.”
Mãn Mãn nghĩ đến những ngày trước kia, trong lòng hơi chua xót. Nhưng rồi cậu nhanh chóng nghĩ thông — giờ đã gặp lại Thời Nhượng rồi, chuyện ngủ cùng anh chắc cũng chẳng xa nữa!
Nghĩ vậy, cậu lấy lại tinh thần, thấy cũng không còn sợ đến thế, ngáp một cái thật nhỏ, định chúc anh ngủ ngon rồi tắt máy.
Ai ngờ chưa kịp mở miệng, giọng trầm của Thời Nhượng đã vang lên từ đầu dây bên kia:
“Tôi không tắt máy đâu. Cậu cứ để điện thoại sang một bên, sợ thì gọi tôi.”
“Và… đừng khóc nữa.”