Thông thường, sự kiên nhẫn của Thời Nhượng sẽ dừng lại ở mức này.
Anh ta rất có khả năng sẽ trực tiếp lấy quyển sách trên bàn ném vào đầu đối phương, cho cậu tỉnh táo lại một chút.
Nhưng đối diện với gương mặt của thiếu niên này…
Thời Nhượng lại không xuống tay nổi.
Trong lòng bỗng dấy lên một tia bực bội, anh quay mặt sang chỗ khác, giọng lạnh như băng: “Cậu bị bệnh à? Đi vệ sinh cũng phải nắm tay nhau sao?”
!!Ô hô, còn có chuyện tốt thế này à!
Đôi mắt Mãn Mãn lập tức sáng thêm vài phần, mong chờ hỏi: “Được không?”
Một luồng khí nóng dồn thẳng lên ngực Thời Nhượng, gần như nghiến răng nghiến lợi mà quát: “Được cái rắm!”
— Hung dữ thật!
Kim Mãn Mãn bĩu môi, còn định nói thêm gì đó nhưng tiếng chuông vào học đã vang lên, thầy giáo cầm sách bước vào lớp, cả phòng học lập tức yên tĩnh.
Cậu đành phồng má rụt về chỗ.
Tiết này là toán, thầy phát xuống một đề kiểm tra nhỏ ngay tại lớp.
Kim Mãn Mãn nhận đề, nhanh chóng cầm bút chăm chú làm bài. Bên cạnh, Thời Nhượng liếc cậu một cái rồi thờ ơ quay đi.
Học sinh ngoan như vậy, tốt nhất nên tránh xa anh ta một chút.
Vì đề không nhiều nên chỉ hai mươi phút sau, thầy đã bảo dừng bút và yêu cầu đổi bài cho bạn cùng bàn chấm.
“Thời Nhượng! Cho cậu nè!”
Không hiểu sao thiếu niên này lúc nào đối diện Thời Nhượng cũng nở nụ cười, đôi mắt cong cong như trăng khuyết.
Thời Nhượng ngừng lại vài giây, rồi tùy ý đưa bài của mình đổi lấy của cậu ta.
Vừa đối chiếu đáp án vừa chấm, Kim Mãn Mãn nghiêng đầu: “Thời Nhượng, sao câu nào cậu cũng chọn C vậy?”
Thời Nhượng đáp uể oải: “Viết bừa thôi.”
Ban đầu anh ta chấm bài rất hời hợt, nhưng dần dần lại nhíu mày.
Sai, cái này sai… cái kia cũng sai… toàn sai!
Kết quả là—
Một bài được 36 điểm, một bài 17 điểm.
36 điểm là của Thời Nhượng — chọn toàn C mà vẫn đúng được một phần ba.
“Má ơi!”
Tiền Thiên bàn trước quay xuống, trố mắt: “Cậu còn thấp điểm hơn cả Thời ca, xem ra danh hiệu đội sổ của Thời ca không giữ nổi rồi.”
Tiền Thiên là một trong số ít người có thể chơi cùng Thời Nhượng, nên nói năng chẳng kiêng dè.
Thời Nhượng nhíu mày, đá mạnh vào ghế hắn: “Cút.”
Kim Mãn Mãn ậm ừ, không biết nói gì, chỉ cúi đầu lấy lại bài kiểm tra.
Thời Nhượng liếc cậu mấy lần.
Anh nghĩ, tân học sinh này tuy thành tích kém nhưng tự tôn lại khá cao.
May mà nửa tiết còn lại cậu ta không nhìn chằm chằm mình nữa.
Thời Nhượng nhét bài vào ngăn bàn, lại gục xuống ngủ.
Kim Mãn Mãn cũng không làm phiền, cho tới giờ nghỉ trưa vẫn không nói chuyện với Thời Nhượng lần nào.
Đúng một phút trước khi chuông nghỉ trưa reo, Thời Nhượng tỉnh dậy, cầm áo khoác cùng Tiền Thiên đi thẳng tới căn-tin.
Căn-tin trường có ba tầng.
Tầng một là cơm hộp, có trợ giá của nhà nước, chỉ hai tệ một suất nhưng hương vị thì bình thường. Tầng hai là đồ ăn nhanh, thỉnh thoảng học sinh sẽ đổi khẩu vị.
Tầng ba bán món xào, giá cao hơn nhiều, học sinh ít khi lên, thường chỉ có lãnh đạo trường ghé ăn.
Nhưng Thời Nhượng và Tiền Thiên không thiếu tiền, bình thường không trốn học thì sẽ lên tầng ba ăn.
Tiền Thiên mở hai chai nước ngọt: “Thời ca, thằng học sinh mới hôm nay là thế nào? Trông nó dính lấy cậu lắm. Lúc trưa cậu đi mà mắt nó như dính chặt vào người cậu vậy.”
Thời Nhượng liếc hắn: “Có bệnh thì đi khám.”
Tiền Thiên cười hề hề, còn định nói tiếp thì bỗng khựng lại, mắt đảo đảo ra hiệu cho Thời Nhượng.
“Gì? Không chỉ não hỏng mà mắt cũng hỏng rồi hả?”
“Thời Nhượng!”
Tiếng gọi trong trẻo vang lên phía sau.
Kim Mãn Mãn đưa tới một chai coca mát lạnh, mỉm cười: “Cậu tan học nhanh quá.”
Cậu đứng rất gần, giọng nói như kề bên tai Thời Nhượng, mềm mại như vừa trách móc vừa làm nũng.
Thời Nhượng khẽ siết đôi đũa trong tay, sắc mặt vẫn lạnh: “Có chuyện gì?”
“Mời cậu uống coca mà.”
Thiếu niên không chút khách sáo, ngồi xuống cạnh Thời Nhượng như thể đây là chỗ của mình.
Thời Nhượng không nhận, chỉ lạnh nhạt: “Không cần.”
Kim Mãn Mãn lần này to gan, không nghe lời, vẫn đặt chai coca xuống, sau đó im lặng ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh.
Tiền Thiên nhìn mãi mà không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, liền hắng giọng: “Ờ… Kim Mãn Mãn, cậu ăn cơm chưa?”
Thiếu niên lắc đầu.
Tổ chức Mèo Hiệp cũng chẳng giàu có gì, tiền ăn trưa chỉ đủ mua suất cơm hộp hai tệ, mua chai coca này xong là hết sạch tiền.
Thời Nhượng khẽ cau mày, liếc Tiền Thiên. Hắn lập tức hiểu ý, nhanh chóng lấy đôi đũa đưa sang: “Ăn chung đi, tụi này gọi hơi nhiều.”
Kim Mãn Mãn mỉm cười, lúm đồng tiền nhạt hiện lên hai bên má, trông ngoan ngoãn: “Cảm ơn.”
Cậu vừa ăn vừa len lén ngẩng đầu nhìn Thời Nhượng.
Không chịu nổi rồi…
Cậu muốn cọ cọ vào người Thời Nhượng quá.
Trước đây mỗi lần Thời Nhượng cho cậu ăn thanh snack mèo, cậu đều vừa ăn vừa dụi vào tay anh ta.
Thời Nhượng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng bên cạnh, khẽ nhướng mi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Ba người cứ thế ăn xong bữa cơm trong bầu không khí kỳ quặc.
Kim Mãn Mãn là người buông đũa trước — mới thành người chưa lâu, cậu vẫn chưa quen vị của đồ ăn loài người, mấy món xào vừa mặn vừa đậm khiến lưỡi gần như tê rần.
Thời Nhượng tuy cúi đầu ăn suốt nhưng sự chú ý luôn đặt ở người bên cạnh, thấy cậu ngừng ăn liền lập tức nhận ra, quay sang liếc rồi cau mày.
Thiếu niên gầy quá, cổ tay lộ ra từ ống tay áo đồng phục nhỏ đến mức có thể dễ dàng nắm trọn trong lòng bàn tay.
Thời Nhượng lạnh giọng: “Ăn ít thế, tưởng mình là mèo à?”
Kim Mãn Mãn mở to mắt.
Cậu kinh ngạc: “Cậu… sao cậu biết?”
Chẳng lẽ Thời Nhượng cũng xuyên tới đây?
Thời Nhượng: “…”
Anh ta hoàn toàn mất hết hứng nói chuyện với học sinh mới, xách áo khoác đứng dậy chuẩn bị đi.
Kim Mãn Mãn vẫn không quên chai coca của mình, vội vàng cầm lên đưa tới: “Cho cậu này.”
Nhìn sắc mặt Thời Nhượng, cậu rụt rè bổ sung: “Xin lỗi.”
Thời Nhượng thản nhiên: “Xin lỗi gì.”
“Lúc nãy kiểm tra toán, mình cướp mất danh hiệu đội sổ của cậu.” Thiếu niên nói rất chân thành, “Thật xin lỗi, lần sau mình sẽ cố gắng được điểm cao hơn, yên tâm, vị trí đội sổ vẫn là của cậu.”