Tôi hoảng hốt lùi lại mấy bước, mặt nhìn về phía ngôi mộ, lưng đối diện với đống lửa. Tôi bật đèn flash trên điện thoại rọi thẳng về phía mộ của ông nội.

Tôi không thấy bóng người nào, nhưng tiếng “xào xạc” vẫn không ngừng vang lên, nghe giống như có ai đang dùng móng tay bới cát vậy.

Chẳng lẽ ông nội lại đang đào đất trong mộ? Ông lại muốn chui ra sao?

Phịch!

Tôi quỳ sụp xuống đất, liên tục dập đầu về phía mộ của ông nội, vừa dập đầu vừa khóc lóc cầu xin: “Ông nội, con là cháu trai của ông nè, nếu ông có chuyện gì thì về báo mộng cho con, ông đừng chui ra nhát người nữa!”

Tôi vừa dập đầu khóc lóc thì quả nhiên tiếng xào xạc đó biến mất. Tôi nghĩ chắc là ông nội đã nghe thấy lời cầu xin của tôi nên không ra nữa. Nhưng không ngờ, chỉ một lát sau tiếng xào xạc đó lại vang lên lần nữa. Và lần này, mặc cho tôi gào khóc tới khản cả giọng, tiếng động đó vẫn không ngừng lại, ngược lại còn càng lúc càng lớn, càng lúc càng gấp gáp hơn.

Cuối cùng, tiếng động đó đột nhiên im bặt. Tôi liếc nhìn điện thoại, đã quá 12 giờ đêm, bác cả đi hơn nửa tiếng rồi vẫn chưa trở lại. Tôi định làm theo lời bác là trở về nhà trước.

Khi tôi rọi ánh đèn flash chiếu thẳng vào ngôi mộ của ông nội lần nữa, tôi sợ tới nỗi tim suýt ngừng đập!

Tôi nhìn thấy trên nóc mộ của ông nội là một cái đầu người với cái miệng há lớn đang từ từ chui lên. Khuôn mặt xám ngoét đang nhìn thẳng về phía tôi, hai mắt nhắm nghiền, nguyên cái đầu đã bắt đầu sưng phù lên.

Rồi chuyện càng trở nên kinh dị hơn, tôi thấy cái miệng đang há rộng kia từ từ khép lại, rồi dưới ánh đèn flash, nó kéo dài ra thành một nụ cười vô cùng gớm ghiếc!

Ông nội... đang cười với tôi!

“Aaaaa!”

Tôi hét lên một tiếng rồi không còn biết chuyện gì xảy ra sau đó nữa.

Lúc tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường ở nhà, mẹ tôi ngồi bên cạnh khóc thút thít, còn bác cả và bác hai thì ngồi ngay cửa.

Tôi kêu một tiếng “mẹ”, mẹ thấy tôi tỉnh lại thì lập tức ôm chầm lấy tôi khóc nức nở.

Tôi nhìn sang bác cả và bác hai, họ cũng nhìn tôi, nhưng khi ánh mắt chạm nhau, họ lại cúi đầu lặng lẽ hút thuốc.

Tôi đột nhiên cảm thấy bất an, liền hỏi: “Ba đâu rồi?”

Vừa hỏi xong, mẹ tôi khóc càng thê thảm hơn.

Bác cả rút từ thắt lưng ra một chiếc giày, nói: “Tối qua đuổi theo được một lúc thì tao nhìn thấy giày của cha mày, người thì không thấy đâu, nhưng nghe thấy mày hét lên nên tao quay ngược trở lại thì đúng lúc gặp bác hai mày tới.”

Bác hai cũng nói: “Người trên trấn không mời được, ông ta nói là sắp có chuyện rồi kêu tao trở về gấp, không ngờ nửa đường còn bị lạc, tới nơi thì trễ rồi. Lúc thấy mày, mày xỉu bên cạnh đống lửa, còn ông nội mày thì đang đứng ngay bên cạnh mày.”

Tôi giãy khỏi vòng tay mẹ, nhảy xuống giường, bác cả hỏi tôi định làm gì.

Tôi nói: “Con phải đi tìm ba.”

Bác cả ngăn tôi lại, nói: “Bí thư thôn đã huy động cả làng đi tìm rồi, mày đừng đi nữa. Cha mày chỉ có mình mày, mày mà có mệnh hệ gì, tao không còn mặt mũi nào gặp ổng nữa.”

Nghe bác cả nói vậy, mẹ tôi càng khóc dữ dội hơn, tôi không dám khóc, bởi lúc này tôi không được phép yếu đuối.

Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên lạ mặt bước vào sân nhà tôi, bác hai vừa nhìn thấy ông ta thì lập tức bật dậy, mặt mày mừng rỡ đón tiếp: “Bạn già, cuối cùng ông cũng chịu tới rồi!”

Người đàn ông trung niên thở dài, lắc đầu nói: “Haiz... tôi cũng không muốn tới đâu, nhưng sự việc đã nghiêm trọng vậy rồi, không tới không được. Ông kêu mọi người dừng việc tìm kiếm lại đi, tôi cần họ làm việc khác. Haiz... người ít quá tôi sợ không trấn áp nổi...”

Bác hai tôi là người rất có chính kiến, nhưng vừa nghe bạn cũ nói vậy thì lập tức đi tìm Vương Thanh Tùng để kêu dân làng rút hết khỏi núi.

Dưới sự chỉ đạo của người đàn ông lạ mặt này, tất cả đều tập trung tại khu mộ của ông nội tôi.

Người đàn ông lạ mặt này dường như khá nổi tiếng, rất nhiều người dân trong làng nhận ra và gọi ông ta là “thầy Trần”. Ban đầu mẹ tôi không chịu cho dừng việc tìm kiếm, nhưng sau khi biết đây là yêu cầu của thầy Trần thì cũng gật đầu đồng ý.

Sau khi tới nơi, thầy Trần không nói lời nào, ông ta đi vòng quanh ngôi mộ của ông nội rồi bấm độn, sau đó nói với dân làng: “Hai mươi tám trai tráng khỏe mạnh ở lại, còn những người khác về hết đi.”

Thầy Trần lại nhìn ngôi mộ của ông tôi rồi thở dài liên tục, sau đó lấy từ trong túi vải ra vài thứ. Có tiền xu, chỉ đỏ, mấy tờ giấy màu vàng (về sau tôi mới biết đó là “bùa”), và vài thứ tôi không biết tên.

Thầy Trần bắt đầu dùng sợi chỉ đỏ quấn tùm lum xung quanh mộ ông nội, còn dán thêm vài lá “bùa” lên sợi chỉ đỏ, sau đó kêu hai mươi tám người đàn ông khỏe mạnh tới, phát cho mỗi người một đồng xu, kêu họ ngậm trong miệng rồi dặn dò: “Lát nữa, bất kể xảy ra chuyện gì, không được mở miệng, không được nói chuyện, hiểu rõ chưa?”

Mọi người đều đồng loạt gật đầu. Sau đó thầy Trần đứng trước mộ, nhìn lên trời, lúc này đã gần 3 giờ chiều.

Phịch!

Thầy Trần không nói không rằng quỳ sụp xuống trước mộ ông nội, hai tay kết thành một thế thủ kỳ lạ, rồi cung kính dập đầu ba cái.

Dập đầu xong, thầy Trần không đứng dậy, mà vẫn tiếp tục quỳ tại chỗ, giống như đang lẩm bẩm nói với chính mình, lại như đang nói với mộ của ông nội: “Cụ Đình ơi, kẻ hậu sinh bất hiếu Trần Ân Nghĩa vì muốn cứu mạng người đời mà tới đây quấy rầy, nếu có điều gì bất kính, xin hãy rộng lượng bỏ qua.”

Nói xong, thầy Trần tên thật là Trần Ân Nghĩa liền tung sáu đồng xu trong tay ra, sau đó cúi xuống nhìn kỹ, ông ta lắc đầu, rồi lại lặp lại các động tác vừa nãy là dập đầu, nói chuyện, tung xu. Cúi xuống xem xong lại lắc đầu. Tôi có thể thấy rõ, sắc mặt của thầy Trần đã bắt đầu tái nhợt sau lần xem xu thứ hai.

Cứ như vậy, thầy Trần tung đồng xu tổng cộng chín lần, tới lần cuối thì mặt mày trắng bệch như xác chết, hoàn toàn không còn chút huyết sắc nào.

Tới lần thứ mười, sau khi dập đầu xong, thầy Trần không còn mềm mỏng khuyên nhủ gì nữa, mà chỉ tay vào mộ ông nội tôi chửi: “Lạc Triều Đình, chẳng lẽ ông thực sự muốn đoạn tử tuyệt tôn sao? Nếu không phải thì hãy cho hậu sinh một điềm lành đi!”

Vừa nói xong, thầy Trần lại lần nữa tung mấy đồng tiền xu trong tay.

Đồng xu vừa chạm đất, thầy Trần vội vàng cúi xuống xem. Lần này, cuối cùng sắc mặt ông ta hơi dịu lại, thở phào nhẹ nhõm, rồi cố sức đứng dậy, nhưng vì quỳ quá lâu nên suýt té ngã, may mà bác hai tôi nhanh tay đỡ kịp.

Sau đó thầy Trần khoát tay ra lệnh: “Đào mộ!”

Mọi người nghe thấy hai chữ này mặt ai nấy đều biến sắc, ngay cả bác hai tôi cũng vậy, rõ ràng không ai ngờ những chuẩn bị trước đó của thầy Trần lại nhằm mục đích đào mộ!

Ngay cả tôi cũng vậy, tôi còn tưởng thầy Trần giữ nhiều người lại là để gia cố thêm cho mộ ông nội, nào ngờ lại là để đào lên!

Sắc mặt bác hai trở nên khó coi, còn bác cả thì trực tiếp phản đối, còn chỉ vào mặt thầy Trần mà chửi bới. Nhưng thầy Trần vẫn nhất quyết đào mộ, không giải thích lý do tại sao, chỉ nói với bác hai một câu: “Nếu anh không muốn thằng em của anh chết thì mau đào mộ đi.”

Bác cả và bác hai tôi nghe xong câu đó lập tức im bặt, liền nhanh chóng kêu mọi người bắt đầu đào mộ.

“Giờ mà không đào sẽ không kịp nữa đâu.” Thầy Trần liếc nhìn bầu trời rồi thở dài. Đám trai tráng khỏe mạnh cũng không dám chậm trễ, cầm cuốc xẻng lên chuẩn bị đào.

“Chín người một nhóm, thay phiên nhau đào, một người còn lại đứng ở đầu mộ. Nhớ kỹ, từ lúc bắt đầu đào mộ, bất kể xảy ra chuyện gì, không được nói chuyện, càng không được mở miệng. Nếu làm rớt đồng xu vô mộ thì tự cầu phúc đi.” Thầy Trần dặn dò thêm lần nữa.

Khoảng thời gian sau đó là hai mươi tám trai tráng khỏe mạnh thay phiên đào mộ, không ai dám nói chuyện, tựa như đang xem một vở kịch câm, chỉ có tiếng cuốc xẻng vang lên không ngớt.

Thầy Trần đi qua đi lại trong khu mộ, bộ dạng trông rất sốt ruột.

Vì mộ ông nội được đổ bê tông kiên cố nên lớp ngoài cùng rất khó đào. May mà tối qua ông nội tự mình bò ra ngoài đã để lại một cái lỗ nên việc đào đất cũng không quá khó.

Khoảng một tiếng sau, lớp đất cứng bên ngoài cuối cùng cũng được dỡ xong, lộ ra cỗ quan tài bên trong.

Thầy Trần chen vào đám người bước tới bên mộ, nhìn quan tài một lượt. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ông ta nhảy xuống, nằm úp người lên nắp quan tài, áp sát tai như đang nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Chừng một phút sau, thầy Trần nhảy ra ngoài rồi vội vàng chỉ vô quan tài hét lớn: “Mau mở nắp quan tài, mau mở nắp quan tài!”

Hét xong câu đó, ông ta lại ngăn mọi người lại, kêu họ nhả đồng xu trong miệng ra, xếp thành vòng tròn quanh quan tài, ba bên mỗi bên chín đồng, riêng phía đầu mộ chỉ để một đồng duy nhất.

Nhát cuốc đầu tiên do người đứng ở đầu mộ thực hiện, sau đó mọi người cùng nhau mở nắp, chẳng mấy chốc toàn bộ đinh tán trên nắp quan tài đều bị nhổ sạch, chỉ còn lại bước cuối cùng là mở quan tài!

Tôi cứ tưởng thầy Trần sẽ làm phép gì đó như trong phim, nhưng ông ta chỉ kêu gọi mọi người cùng nhau mở nắp quan tài lên. Khi mọi người nhìn vào bên trong, ai nấy đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh!

Người nằm trong quan tài không phải ông nội, mà là cha tôi người đã mất tích suốt một ngày qua!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play