Tôi xô đám đông ra bước lên trước nhìn kỹ, đúng thật là ba tôi!

Chỉ thấy ông nhắm chặt mắt, hai tay xếp chồng lên ngực, trên người mặc nguyên bộ áo liệm màu xanh lục!

Nhìn sơ qua, dáng vẻ ba tôi giống hệt ông nội lúc hạ táng!

Nhưng khác ở chỗ, một chân ông mang giày vải đen là loại giày thọ của người chết, còn chân kia mang đôi giày giải phóng cũ rích, chính là đôi mà ba tôi mang hồi tối hôm qua, một chiếc còn lại thì bác cả đang giữ.

Tại sao ba tôi lại nằm trong quan tài của ông nội? Mộ của ông nội phải huy động nhiều người đào mới mở ra được, ba tôi vô trong đó bằng cách nào? Quan trọng nhất là, nếu ba tôi nằm trong quan tài, vậy ông nội đâu? Xác ông nội đi đâu rồi?

“Khiêng người ra!” Thầy Trần ra lệnh. Mọi người hợp lực khiêng ba tôi ra rồi đặt trên nền đất bằng phẳng. Tôi lao tới gào khóc kêu ba ơi, nhưng mặc tôi gào thét cỡ nào, ba tôi vẫn yên lặng nằm đó, bình thản như đã chết thật rồi. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy trời đất quay cuồng, tựa như cả thế giới sắp sụp đổ.

Thầy Trần cầm lấy chiếc giày giải phóng mà bác cả lượm được hôm qua, đưa cho tôi rồi kêu tôi thay lại giày cho ông.

Tôi bước tới ngồi xuống cạnh chân ba, thầy Trần cũng ngồi kế bên tôi, kêu tôi thay giày chậm một chút, đồng thời niệm thầm trong lòng mười tám lần câu “Ba ơi, trở về đi.”

Tôi vừa niệm thầm trong lòng, vừa bắt đầu thay giày cho ba. Lúc đó, tôi nghe thấy thầy Trần cũng đang lẩm bẩm kế bên, dường như đang nói: “Giày phân trái phải, đường chia âm dương, người âm đi đường âm, người dương đi đường dương, nếu lỡ lạc đường, mau mau quay đầu!”

Thầy Trần nói rất chậm, mà ngữ điệu rất kỳ lạ cứ như đang hát vậy, lúc tôi vừa niệm xong mười tám lần cũng là lúc xỏ xong giày, thầy Trần cũng vừa nói xong chữ “đầu”. Khi phát âm chữ này, ông ta dùng tay trái vỗ mạnh một cái vào trán ba tôi.

Thật kỳ lạ, sau cái vỗ của thầy Trần, ba tôi bật người ngồi dậy, khiến mấy người dân xung quanh sợ hãi lùi lại mấy bước.

“Mấy người nhìn tôi làm gì?” Đó là câu đầu tiên ba tôi thốt ra sau khi tỉnh lại.

Nghe được câu đó, tôi không kìm được nữa mà nhào tới ôm chầm lấy ba.

Từ khi lên cấp ba, tôi đã không còn ôm ba nữa vì thấy ngại. Không ngờ tới lúc gần tốt nghiệp đại học, tôi lại được ôm ba một lần nữa. Lúc đó tôi nghĩ, phải tranh thủ cơ hội ở bên cha mẹ nhiều hơn, đừng để tới khi họ thực sự nhắm mắt xuôi tay rồi mới hối hận.

Sau khi giải quyết xong xuôi chuyện của ba tôi, thầy Trần không vội cho mọi người về, mà kêu mọi người lập tức lấp mộ lại.

Bác cả và bác hai đều sốt ruột, vội vàng cản lại. Bác cả nói, có nên đợi tìm được xác ông nội rồi chôn cất xong mới lấp mộ lại không? Thầy Trần lắc đầu thở dài, nói rằng nơi này không thể chôn người được nữa.

Bác cả lại nói, đây là nơi cha mình chọn lựa kỹ càng lúc sinh thời, còn dặn đi dặn lại sau này mất thì phải chôn ở đây. Giờ ông ta nói không thể chôn, vậy phải làm sao?

Tôi nhìn ra được bác cả vẫn rất tin tưởng thầy Trần, lúc ông ta nói nơi này không thể chôn người nữa, thực ra bác cả đã tin rồi. Huống gì ông nội trước đó đã hai lần bò ra khỏi mộ, giờ xác cũng không thấy đâu, những điều trước đây bác cả từng kiên trì cũng bắt đầu lung lay.

Nhưng lời dặn dò lúc sinh thời của ông nội khiến bác cả vô cùng mâu thuẫn. Tôi chưa từng thấy một người đàn ông gần sáu mươi tuổi nào mà lại lộ ra vẻ bối rối, hoang mang như vậy. Bác cầm ống điếu, ngồi chồm hổm dưới đất, hai tay ôm đầu, nhìn bất lực như một đứa bé.

Dù vậy, thái độ của thầy Trần vẫn rất kiên quyết, nói không thể chôn ở đây tức là tuyệt đối không được chôn.

Vậy là dưới sự chỉ huy của thầy Trần, mấy người đàn ông lực lưỡng kia nhanh chóng lấp mộ lại. Lần này động tác vô cùng thuần thục, chẳng mấy chốc đã lấp xong.

Lúc này mặt trời đã xuống núi, sắc trời dần dần tối lại. Ba tôi đứng một bên nhìn mọi thứ diễn ra, dường như vẫn chưa hoàn hồn sau vụ việc tối qua, ông vẫn đang cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian bất tỉnh.

Khi nắm đất cuối cùng được đắp lên mộ, thầy Trần xỏ chiếc giày thọ đen của ba tôi vào chân mình, rồi bước lên nấm mộ, dùng chân mang giày thọ dậm xuống đất ba lần. Mỗi lần dậm chân, ông ta đều lẩm bẩm một câu gì đó, nhưng vì cách khá xa, giọng lại nhỏ, nên tôi không nghe rõ ông ta nói gì.

Sau khi dậm xong, thầy Trần xếp bộ áo liệm mà ba tôi từng mặc lại, để lên trên mộ rồi châm lửa đốt.

Tôi tưởng tới đây là xong rồi, ai ngờ thầy Trần lại kêu người tới để lật ngược bia mộ của ông nội lại. Lúc này, bác cả, bác hai và cả ba tôi đều không đồng ý.

Bia ngửa lên trời, linh hồn siêu thoát;

Bia chúc xuống đất, hồn xuống địa ngục.

Đây là câu tục ngữ mà đám con nít trong làng ai cũng biết, vậy mà giờ thầy Trần lại muốn dựng ngược bia mộ của ông nội lại, đừng nói là mấy người bác cả, ngay cả tôi cũng thấy không thể chấp nhận được, làm vậy khác gì nguyền rủa ông nội? Dù ông nội nhiều lần bò ra khỏi mộ, còn nằm trên giường nhát tôi, nhưng ông nội chưa từng làm hại tôi. Huống hồ đó là ông nội tôi, sao tôi có thể để chuyện như vậy xảy ra? Mặc dù là sinh viên đại học, nhưng sau những chuyện đã xảy ra, tôi đã bắt đầu kính sợ những tục lệ dân gian rồi.

Thái độ của thầy Trần vẫn vô cùng cứng rắn, nói nếu không dựng ngược bia mộ, sau này có chuyện gì thì đừng gọi tên Trần Ân Nghĩa nữa.

Ai nấy đều hiểu, lời của thầy Trần nói rất nặng, gần như không có chỗ để thương lượng.

Nhưng một bên là ông nội, bác cả và ba tôi đều mang tư tưởng phong kiến rất nặng, nhất quyết không cho ai động tay vô. Lúc này, bác hai mới đứng ra nói: “Thôi nghe lời thầy Trần đi, trời sắp tối rồi, làm nhanh cho xong, chờ tối hẳn sợ lại đẻ ra chuyện khác. Với lại cha cứ từ trong mộ chui ra hoài, anh không sợ, chẳng lẽ thằng Tiểu Dương không sợ sao?”

Bác hai vừa nhắc tới tôi, bác cả và ba tôi liếc mắt nhìn tôi một cái, không nói năng gì, chỉ cúi đầu xuống, coi như đồng ý.

Thầy Trần vội vàng kêu người tới làm. Tấm bia không lớn lắm, chỉ cần ba bốn người là đủ.

Khi tấm bia được dựng ngược lại, trời đã tối hơn một tầng.

Tôi thấy thầy Trần cởi hai chiếc giày dưới chân ra, mỗi tay cầm một chiếc, giơ cao lên rồi đập mạnh xuống phần đế bia (lúc này đế bia đã hướng lên trời). Sau khi đập xong ba cái, ông ta ngửa mặt lên trời hét lớn: “Nhập thổ vi an, lạc địa sinh căn!”
(Về với đất thì an, chạm đất thì yên vị)

Vừa dứt lời, tôi nghe xung quanh vang lên tiếng sột soạt. Lúc đầu tiếng rất nhỏ và xa, nhưng chẳng bao lâu sau tiếng càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần.

Không chỉ mình tôi, tất cả mọi người đều nghe thấy, mà thứ âm thanh kỳ lạ này chắc hẳn chưa ai nghe qua bao giờ, nên ai nấy đều có chút sợ hãi. Đám trai tráng thì nắm chặt cuốc xẻng, chuẩn bị tư thế sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào.

Những bụi cỏ xung quanh bắt đầu lay động, như có thứ gì đang chui ra. Tôi liếc nhìn thầy Trần, phát hiện vẻ mặt ông ta xoắn lại như sắp vắt ra nước, tay liên tục bấm độn, như đang tính toán gì đó.

Âm thanh càng lúc càng lớn, đám đông bắt đầu hoảng loạn. Bác hai và bí thư thôn hò hét kêu gọi mọi người bình tĩnh, mọi chuyện đã có thầy Trần lo.

Bụi cỏ bị gạt ra, cuối cùng mọi người cũng nhìn rõ đó là thứ gì——Chuột! Hàng trăm con chuột!

Chúng từ bốn phương tám hướng lao tới, không hề sợ hãi con người, trực tiếp luồn qua chân chúng tôi, rồi dừng lại bên cạnh ngôi mộ, vòng trong vòng ngoài, bao vây kín mít không một kẽ hở.

Bạn có tưởng tượng được cảnh đó không? Mấy con chuột đen ngòm phủ kín mặt đất, chúng im lặng không một tiếng động, chỉ nằm rạp trên đất, sự im lặng đó khiến lông tóc ai nấy đều dựng đứng.

Đột nhiên, đám chuột đồng loạt đứng lên! Đúng vậy, là đứng lên! Chúng dùng hai chân sau làm trụ, toàn thân đứng thẳng, hai chân trước liên tục vuốt râu từ dưới lên, những sợi râu đó nhìn như ba cây nhang thắp giữa trời đất. Động tác của chúng thành kính và thống nhất, cứ lặp đi lặp lại không biết mệt! Tất cả mọi người đều sửng sốt! Không ai trong số họ từng thấy cảnh tượng này bao giờ!

Thầy Trần đột nhiên sợ hãi la lên một tiếng, sau đó toàn thân bắt đầu run rẩy, giọng nói lập cập: “Vạn chuột vái mộ, chỉ còn đường chết! Chạy mau! Chạy mau!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play