Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Làm ruộng , Ngọt sủng , Sinh con , Chủ thụ , Hằng ngày , Khoa cử
Full 77 Chương
Văn Án
Nại Ninh vốn là một ca nhi trong gia đình nghèo khó, phải làm lụng vất vả ngày đêm, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cũng chẳng được ai yêu thương, sủng ái.
Duy chỉ có Tiêu Luyện từng cười với cậu một lần. Một nam nhân tuấn tú, đẹp tựa trăng sáng giữa trời đêm, khiến cậu bỗng dưng động lòng.
Mãi về sau cậu mới hay, nụ cười ngày ấy của hắn chỉ là vì đã đính hôn nên tâm tình vui vẻ. Mọi người đều tấm tắc khen đôi tân nhân lang tài mỹ mạo, thật là xứng đôi.
Nại Ninh chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn.
Sau này, cậu lại gặp hắn, khi ấy hắn đã sa sút, què một chân và nghe đâu còn bị từ hôn. Thấy cơ hội đã đến, Nại Ninh ra sức làm lụng kiếm tiền, thường xuyên thức đêm thêu thùa kim chỉ, hễ có được chút tiền là lại mua thức ăn cho hắn.
Gia cảnh Tiêu Luyện vốn khá giả, nhưng một sớm xảy ra biến cố, nhà tan cửa nát, thân thích bằng hữu đều quay lưng, hắn không chỉ què một chân mà còn bị thanh mai trúc mã từ hôn. Hắn không còn thiết tha sống nữa, buông lời: “Lo cho ta làm gì, cứ để ta chết đi!”
Người ca nhi hàng xóm dung mạo tầm thường cứ không ngừng đút cho hắn ăn. Đút bánh bao, đút nước, đút trứng gà, sau này thậm chí còn dâng hiến cả bản thân mình. Chính cậu tự cởi quần áo, run rẩy hôn lên môi hắn mà nói: “Xin công tử thương xót.”
Cả thôn đều mắng Nại Ninh là đồ không biết liêm sỉ, trèo lên giường đàn ông, để có bụng mang dạ chửa. Giờ thì hay rồi, người nhà cũng không cần cậu nữa, mà nam nhân kia cũng sẽ chẳng thèm đoái hoài.
Vài ngày sau, nam nhân lại đến tận cửa xin cưới.
Mọi người lại nói, đẹp trai thì có ích gì, một nam nhân chân què có gì đáng để hâm mộ đâu, trong nhà vẫn cứ nghèo rớt mồng tơi.
Vài ngày sau nữa, nam nhân chân què kia không chỉ có thể đi lại, mà còn hoạt bát chạy nhảy. Hắn làm việc đồng áng, kiếm tiền giỏi giang, còn thi đỗ tú tài rồi lại đỗ cử nhân, mang theo Nại Ninh dọn đến kinh thành sinh sống.
Mọi người lại nói... nhưng Nại Ninh đã không còn nghe thấy nữa.
Phu quân sủng cậu, yêu cậu, mỗi ngày đều dính lấy cậu như sam, vuốt ve bụng cậu, ủy khuất nói rằng: “Phu lang nếu không có tiểu oa nhi thì sẽ không yêu ta nữa sao?”
Lời của tác giả
Thụ không thực sự xấu xí. Tôi nghĩ mình không giỏi viết về khoa cử, nên chi tiết về khoa cử và triều đình sẽ rất ít, gần như không có. Giới thiệu này chỉ để tạo cảm giác, không bị gò bó. Chân của công sẽ khỏi, nếu không thì không thể tham gia khoa cử. Giới thiệu không nói rõ, nên tôi xin bổ sung một chút để phòng trường hợp có người thắc mắc: chân què thì làm sao thi cử được? Chân què chỉ là một chút tình tiết để dễ dàng "đẩy ngã", thêm phần thú vị mà thôi. Truyện đã bắt đầu viết, mọi tình tiết sẽ dựa theo chính văn.
Tóm tắt: Sau khi què chân bị phu lang "xấu xí" câu cho đến độ nũng nịu.
Ý nghĩa: Một phòng không quét, lấy gì quét thiên hạ.