Nại Ninh dọn dẹp xong xuôi, giúp hắn buông mùng xuống, rồi sờ soạng tới phòng chất củi, tạm bợ ngủ một đêm.
Cậu ngủ ngon lành, nhưng bên nhà họ Nại lại gà bay chó sủa, lão góa vợ Ngưu Nhị cầm mười lạng bạc tới cửa.
Nại Đại Tráng vốn đã có tâm tư rục rịch, thấy thế liền an tâm, một tiếng "con rể" một tiếng "con rể" kêu đến vui vẻ, hoàn toàn mặc kệ đối phương tuổi tác có thể làm cha mình.
Xào một đĩa đậu phộng, mua hai cân rượu, hai người từ lúc trời hừng đông uống đến trời tối.
Ngưu Nhị uống say, nói năng líu lo, tay chân cũng không yên phận: “Nhị nương, cũng có... có chút tư sắc, hắc hắc, hắc hắc...”
Đàm Lê Hoa nén sự ghê tởm lại rót cho hắn một chén rượu: “Hiền chất, sau này cưới Nại Ninh nhà ta thì là hiền tế, đừng có nói lời như vậy.”
Nàng cố ý nhấn mạnh bốn chữ "hiền chất" và "hiền tế", ngầm mắng hắn không biết luân thường đạo lý.
Ai ngờ Ngưu Nhị lại là kẻ không biết xấu hổ, hãm một phen eo Đàm Lê Hoa: “Muốn, nếu không ngươi cũng theo ta đi, ta... ta cho nhà các ngươi thêm hai lạng bạc.”
Đàm Lê Hoa cắn chặt răng, lập tức muốn chửi rủa, nhưng nể mặt mười lạng bạc, nàng cố nén lại, trong lòng thì mắng Nại Ninh.
Ba người con trai sớm đã được gọi ra ngoài tìm người, nhưng giờ vẫn chưa thấy trở về.
Đứa nào đứa nấy đều chết cả rồi, đến cả nam nhân của nàng cũng như chết, tự mình bà nương bị lão nam nhân chiếm tiện nghi mà cũng không quan tâm, chỉ một mắt nhìn chằm chằm vào lòng Ngưu Nhị, còn thỉnh thoảng đưa mắt ra hiệu cho Đàm Lê Hoa, hận nàng không biết điều, tốt xấu gì cũng phải dỗ người ta lừa tiền về tay đã chứ.
Kẻ đọc sách đều nói gì mà thân xác con người chẳng qua là một cái túi da hôi thối, thích thì cứ cho hắn sờ thêm hai cái, tiền về tay mới là thật.
Đợi đến khi đêm xuống, trời tối hẳn, ánh trăng đã qua đỉnh đầu mà vẫn không thấy Nại Ninh trở về.
Ngưu Nhị lại nhéo Đàm Lê Hoa mấy cái, chuyên nhéo vào chỗ nhiều thịt, sau đó mới thỏa mãn mà đi.
Cánh cửa lớn đóng lại, Đàm Lê Hoa mặt đen lại, chỉ vào Nại Đại Tráng mà mắng: “Ngươi cái tiện nam nhân, cái chết nam nhân không có xương cốt, người ta làm ngay trước mặt ngươi mà ức hiếp vợ ngươi cũng không thèm để ý!”
Nại Đại Tráng thì lại cảm thấy nàng đã bị sờ soạng, lại không chiếm được nửa điểm lợi lộc, bạc sắp đến tay cứ thế mà bay, vốn đã một bụng tức, bỗng nhiên vung chân đá vào bụng nàng.
Đàm Lê Hoa ngã trên mặt đất, ôm bụng, nửa ngày không đứng dậy được. Nàng hận Nại Đại Tráng, nhưng đánh không lại, một bụng tức đều trút lên đầu Nại Ninh.
Nếu Nại Ninh trở về, không đánh gãy chân nó thì không được, không, phải đánh cho nó chỉ còn một hơi, sống không được mà chết cũng không xong, trực tiếp ném tới nhà Ngưu Nhị, xem nó còn chạy trốn đi đâu!
Người nhà họ Nại thức trắng một đêm, cũng không thấy bóng dáng Nại Ninh.
Nửa đêm gõ mõ gõ chiêng gọi người giúp tìm, nhưng vì ngày thường bọn họ sống tệ, vừa nghe nói muốn tìm Nại Ninh, một người cũng không lên tiếng, đều hận không thể Nại Ninh sớm chạy thoát thì tốt. Cho dù chết trong núi sâu, bị sói lang hổ báo ăn thịt cũng tốt.
Sáng sớm gà gáy, Nại Ninh đã thức dậy nấu cháo, chờ lúc cháo gạo nở thì xào thêm một đĩa rau xanh, cùng nhau bưng vào cho Tiêu đại thiếu gia.
Tiêu đại thiếu gia dậy sớm, ngây ngốc ngồi ở mép giường, mùng đã được mở ra, treo trên móc. Nhìn thấy Nại Ninh bước vào, hắn ngây người nhìn cậu đi tới gần.
Khi bên ngoài có động tĩnh, Tiêu Luyện đã tỉnh, còn tưởng rằng lại có kẻ trộm vào cửa để xem hắn xấu hổ, không ngờ bên ngoài lại truyền đến mùi cháo và đồ ăn.
Nại Ninh kéo cái bàn lại gần mép giường, mình cũng ngồi xuống, một chén cháo đẩy đến trước mặt đại thiếu gia, cậu cũng múc cho mình một chén.
“Sáng nay ta phải vào núi một chút, lát nữa sẽ trở về, đến lúc đó ta sẽ nấu nước cho ngươi tắm rửa.”
Tiêu Luyện theo bản năng đưa tay sờ đũa, tối qua ăn nhiều, nhưng dù sao cũng là cháo, sớm đã đói bụng. Nghe vậy, hắn dừng lại một chút, cúi đầu nhìn mình, nhiều ngày không tắm rửa, chính hắn cũng thấy mình dơ.
Tính tình của đại thiếu gia lại đến nhanh, mới vừa còn muốn sờ đũa, giờ cả người lại lùi vào bên trong giường.
Nại Ninh đầy mặt nghi vấn, may mắn cậu giỏi suy nghĩ: “Ngươi không muốn ta vào núi sao? Hay là muốn tắm rửa sớm hơn?”
Người bên trong không phản ứng, dường như còn thấy cậu ồn ào, đưa tay định buông mùng xuống, Nại Ninh mắt nhanh tay lẹ treo lại: “Chẳng lẽ là vì ta không hôn ngươi?”
Đại thiếu gia đầy mặt kinh ngạc, quay đầu đi, không dám nhìn ca nhi cả gan làm loạn này. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy tức, nhịn không được nói: “Loại lời này, ngươi nói ra thế nào được...”
Đôi môi mềm mại dán lên môi hắn, lời nói của đại thiếu gia đột nhiên im bặt.
Nại Ninh nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của đại thiếu gia vừa bị hôn, ngoan ngoãn dọn ra ăn cháo.
Chớp chớp mắt, vô cùng đắc ý, hóa ra là muốn hôn.
Tâm trạng Nại Ninh bỗng nhiên tốt lên, cười nói: “Hôm nay ta không vào núi nữa, lát nữa sẽ nấu nước, chúng ta đều đi tắm!”
Dung mạo tiểu ca nhi bình thường, nhưng khi cười lên lại đặc biệt đẹp.
Tiêu Luyện dừng lại một chút, rất nhanh lại cúi đầu, tai lặng lẽ đỏ lên.
Nại Ninh đun nước, nhìn ánh lửa nhảy nhót trong lò, đôi mắt sáng lên, cậu sẽ không quay về nữa.
Cái nhà kia cậu cũng không thể về, đêm qua không về nhà, cho dù có về, cũng sẽ bị đánh, không chừng còn bị trực tiếp đưa đến nhà lão góa vợ kia.
Sau này đều ở đây sống, cho đến khi gạo nấu thành cơm.
Cho dù một ngày kia bị phát hiện, chắc cũng không sao, Tiêu đại thiếu gia là tú tài, dù có bị lồng heo cũng chỉ lồng mỗi mình hắn.
Bị lồng heo cậu cũng chịu, có thể sống một đoạn ngày tháng mà mình mong muốn, dù sao cũng hơn ngày ngày bị đánh mắng đói bụng.
Nại Ninh nhặt một ít củi vào, đốt lửa cho bùng lên, rồi không cần phải đứng canh lửa nữa, đi ra ngoài rửa lu nước, gánh từng gánh nước đổ đầy lu, quét dọn sân viện. Sân trước lót gạch xanh, nhưng cũng có chỗ không lát, cỏ dại lan tràn. Hậu viện cũng có một khoảng đất trống lớn, tương tự cũng là cỏ dại.
Nại Ninh trong lòng đã tính toán, đến tối sẽ mang nông cụ mình để bên ngoài về, dọn cỏ dại, khai hoang một mảnh đất để trồng rau, cái sân lớn như thế, đừng nói là trồng rau để tự ăn, còn có thể bán kiếm chút tiền.
Cũng không biết trong nhà này có nông cụ hay không?
Cậu đi các phòng xem, có vài phòng bị khóa không vào được, đi vào hậu viện, bên cạnh có một gian phòng nhỏ, nếu có nông cụ, hẳn là ở đây.
Căn phòng này bị khóa, Nại Ninh lấy chìa khóa trên người ra, quả nhiên cùng chìa khóa tủ bếp để chung một chỗ.
Mở cửa, mắt Nại Ninh sáng lên, bên trong nông cụ cái gì cần có đều có, dao chẻ củi, sọt, cái cuốc, liềm, đòn gánh, ki hốt rác…
Những thứ cậu muốn dùng đều có, những thứ cậu chưa dùng bao giờ cũng có.
Những nông cụ này thật quý, cái nào cái nấy nhìn đều tốt hơn rất nhiều so với những thứ cậu thường dùng, đến lúc đó bán đi để lấy tiền chữa bệnh cho đại thiếu gia cũng được một chút.
Khiêng cái cuốc, dao chẻ củi, liềm ra ngoài, tâm trạng Nại Ninh càng tốt hơn, lại lần nữa khóa cửa cẩn thận.
Quay về bếp xem, nước đã nóng, đi đến bên cửa sổ, cậu gọi vào trong phòng Tiêu đại thiếu gia: “Đại thiếu gia, nước ấm nấu xong rồi.”
Chờ cậu đi vào phòng, đại thiếu gia vẫn ngồi trên giường không dậy. Cậu nghĩ chân cẳng đại thiếu gia không tiện, cũng không biết bị thương thế nào, có đi được hay không. Đi được thì tắm ở phòng tắm, không đi được thì lau ở trong phòng.
Nại Ninh nói: “Chân ngươi bị thương thế nào, có cần ta dọn nước vào không?”
Nếu là người khác, Tiêu đại thiếu gia đã sớm nổi giận, nhưng giọng ca nhi này mềm mại, lại còn nói muốn dọn nước vào.
Tiêu Luyện liếc mắt nhìn cánh tay gầy guộc của cậu, "xuy" một tiếng, khi xuống giường chần chừ một chút, chân đạp lên đất, sắc mặt biến đổi, vẻ mặt vốn không tốt lắm lại càng thêm u ám.
Nại Ninh vội vàng đưa cây gậy chống một bên qua, đỡ khuỷu tay hắn: “Ta đỡ ngươi.”
Tiêu Luyện đột nhiên rụt tay về: “Không cần ngươi quản!”
Tự dưng bị mắng, Nại Ninh ngây người một lúc, trong lòng có chút khó chịu, nhưng rất nhanh lại bình thường trở lại. Dù sao người này từ trước đến nay đối xử với mọi người hiền lành, là Tiêu đại công tử, nhưng cũng là do cậu tự tìm đến, không phải sao.
Cậu cúi đầu đi theo sau Tiêu Luyện, cũng không nói lời nào.
Tiêu Luyện dịch từ mép giường đến cửa phòng, chỉ vài bước ngắn ngủi. Mỗi một bước, chỗ bị thương đều truyền đến cơn đau thấu tim, mồ hôi thấm ướt tóc mái.
Nại Ninh nhìn sắc mặt đại thiếu gia trở nên trắng bệch, trong lòng cậu nổi lên một cỗ ác khí, lúc này cũng chẳng thèm quan tâm hắn có tức giận hay không, dọn một cái ghế đến, mạnh mẽ đỡ hắn qua ngồi trên ghế.
“Lát nữa ta sẽ dọn chậu tắm vào, ngươi lau người cho sạch sẽ.”
Miệng Tiêu Luyện há ra, giọng hung dữ: “Ta cần chậu tắm sao mà ngươi dọn!”
Nại Ninh gãi gãi mặt: “Đúng rồi nhỉ.”
Tiêu Luyện sắp bị cậu làm cho tức cười, đúng là đồ ngốc! Với cái tay nhỏ chân nhỏ như thế, cái chậu tắm nặng như vậy, cậu dọn nổi sao!
Nại Ninh xách hai thùng nước ấm vào phòng, lại cầm một cái chậu vào, cho đại thiếu gia ngồi bên trong lau. Cậu lục lọi lấy ra một bộ quần áo mới.
Quần áo của đại thiếu gia đều rất đẹp, sau này bán đi để lấy tiền chữa bệnh cũng được.
Quần áo được đặt ở chiếc ghế bên cạnh đại thiếu gia, Nại Ninh lại nhanh chóng lật đệm giường của hắn lên, mùng, khăn trải giường, chăn, chiếu trúc, tất cả đều lật lên, ôm ra ngoài đặt ở cạnh giếng nước. Lại xách xô nước, lấy giẻ vào phòng.
Cái giường nằm mấy ngày bỗng bốc lên một trận bụi, rất lâu sau mới lắng xuống, đại thiếu gia đầy mặt xấu hổ.
Vừa định cởi áo, vai đã lộ ra nửa chừng, tiểu ca nhi bỗng nhiên quay lại. Tiêu Luyện lập tức kéo quần áo lên, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại đến muốn vắt ra nước.
Nại Ninh cúi đầu vờ như không thấy, nhanh chóng lau sạch giường sập, mở cửa sổ thông gió.
Hôm nay ánh mặt trời đặc biệt tốt, căn nhà này trước sau hai cửa sổ đều mở ra, ánh sáng cũng rất tốt, không bao lâu là có thể làm khô giường.
Sau đó cậu nhanh chóng đi ra ngoài, không làm chậm trễ việc đại thiếu gia lau người. Đôi mắt lạnh lùng như dao kia, "hô hô hô" ở sau lưng cậu không biết đã cắm vào bao nhiêu con dao.
Trước khi đi Nại Ninh hảo tâm nhắc nhở: “Cửa sổ cứ để đó không đóng, để thông gió, ta ở bên ngoài giặt khăn trải giường, sẽ không quay lại đâu.”
Đây vốn là giữa trời nóng, nước ấm vừa phải là được, nhưng tiểu ca nhi nấu nước lại có hơi nóng tay, đổ lên người thì càng nóng hơn, nhưng lại thoải mái bất ngờ, từng chút từng chút lau, cơ thể đã im lặng lâu ngày lại gào thét.
Hắn lau phần trên trước, làm ướt xiêm y phía dưới, lúc này mới cởi quần.
Nhìn cái chân bị thương của mình, thần sắc u ám, đến nay vẫn còn chảy mủ thối rữa, ghê tởm đến mức hắn muốn chặt phắt chân đi.
Đại phu nói cho dù có lành, sau này cũng sẽ bị thọt.
Chân thọt ư? Đó tính là gì tốt! Hắn thà đi chết, cũng không muốn bị thọt. Chân thọt đồng nghĩa với cả đời này vô vọng với khoa cử, hắn vất vả học tập mười mấy năm, thi đâu đỗ đó, tràn đầy tự tin đi thi hương, lại đổi lấy kết cục như thế, làm sao hắn cam tâm.
Cha mẹ đã chết, tiền đồ của hắn cũng đứt đoạn. Bị dọn về nhà dưỡng thương, ban đầu mọi người còn tới an ủi hai câu, chưa được hai ngày đã lộ nguyên hình, lấy danh nghĩa nuôi dưỡng hắn, bắt đầu tranh đoạt gia sản của hắn.
Thật nực cười, hắn dù chưa cập quan, nhưng cũng không phải trẻ con, cần ai tới nuôi dưỡng hắn?
Chân hắn bị thương bất tiện, đồ ăn lại được đặt rất xa, canh suông quả thủy, ngày một qua loa.
Từ trước đến nay không ai nấu nước ấm cho hắn lau, từ lúc bắt đầu cho hắn đi tìm đại phu, sau đó liền không có nữa, mặc kệ vết thương của hắn chảy máu, chảy mủ.
Ngược lại là tiểu ca nhi không biết có ý đồ gì này, lại tận tâm hơn bất kỳ người thúc bá ruột thịt nào.
Không phải hắn chưa từng nghĩ tới việc không để bọn họ thực hiện được quỷ kế, nhưng hắn sau này sẽ bị thọt, tin tức này như tiếng sấm sét đánh vào đầu hắn, khiến hắn choáng váng.
Ngay cả vị hôn phu lang của hắn nghe được tin tức này, cũng ám chỉ vài lần muốn từ hôn.