Tiêu Luyện dùng mu bàn tay lau môi: “Ngươi làm gì?”
Tiểu ca nhi cũng không nói lời nào, trừng mắt nhìn hắn một cái, nặng nề hừ một tiếng, phủi tay mà đi.
Tiêu Luyện vuốt môi, đầu lưỡi liếm liếm dấu cắn bên trong, nghĩ thế nào cũng hụt hẫng, túm lấy gậy, khập khiễng đi theo ra khỏi phòng.
Nại Ninh đi đến sân sau, cây trúc đi được vội vã nên ném ở bên ngoài, giờ phút này lén lút thò đầu ra, xem bên ngoài không có người, nhanh chóng dùng sức kéo cây trúc về.
Không chỉ có một cây trúc, có vài cây, mỗi lần ra cửa cậu đều rất sợ hãi, nắm tay che ở trước ngực, nhìn đông nhìn tây, giống như một con thỏ con ra cửa kiếm ăn.
Xác định không có người, nhanh chóng chui ra, chạy đến rừng trúc liều mạng kéo cây trúc ra.
Thấy cậu kéo đến vất vả, Tiêu Luyện đi qua giúp đỡ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play