Tay Vu Kiều cầm vài món quần áo đều đã bạc màu, chỗ thì vá chằng vá đụp, nhìn thế nào cũng không coi nổi.
Nhưng Dương Hoa lại chẳng để ý: “Ta may đồ làm gì, nam nhân mà không lo ăn mặc cho phu lang, lại còn tự đi may đồ cho mình, ra ngoài chẳng phải bị người ta chê cười sao?”
“Ta trời sinh đã xinh đẹp, không ăn diện cũng vẫn đẹp mà.” Vu Kiều buột miệng, trong lòng thoải mái, đôi mắt hạnh vốn ôn hòa giờ như sinh thêm vẻ tinh nghịch, ánh mắt lấp lánh làm người ta không thể rời mắt.
Dương Hoa ngẩn ra một chút, khóe môi cũng cong lên theo: “Tiểu Kiều đúng là mỹ nhân tuyệt sắc.”
Nghe vậy, mặt Vu Kiều lập tức đỏ bừng. Ngón tay trắng muốt chạm nhẹ lên sống mũi đối phương, từ chân mày vuốt nhẹ đến đuôi mày, lại nâng cằm người kia lên, trái ngắm phải nhìn, cảm thán: “Hoa ca cũng đâu có tệ, phu quân mà đẹp trai là vinh quang của phu lang, ngươi nghe câu này chưa? Ngươi ăn mặc sạch sẽ, tướng mạo tuấn tú, người ta khen ngươi, ta còn vui hơn.”
Từ lúc tỉnh lại, Vu Kiều đã không ít lần ngắm nhìn gương mặt của Dương Hoa. Dương Hoa cũng sớm phát hiện, dẫu sao cũng là phu lang mình, nhìn nhiều một chút cũng chẳng sao. Giờ phút này, hắn mới thật sự nhận ra – phu lang nhà hắn hình như rất thích dung mạo của hắn.
Nghĩ đến đó, Dương Hoa bỗng cảm thấy may mắn — may mà bản thân còn giữ được gương mặt này để cho người kia nhìn thêm vài lần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT