Vốn tưởng chỉ là chuyện cãi vã, ai ngờ lại thành động tay. Thân hình nhỏ bé của Vu Kiều sao chịu nổi cú đẩy của mụ béo, lập tức ngã ngửa ra đất, khuỷu tay trái trầy xước chảy máu.
Mọi người vừa thấy có máu lập tức luống cuống, Dương Tiểu Đông sợ quá bật khóc, ngồi xổm bên cạnh Vu Kiều vừa lau nước mắt vừa thút thít. May mà bà mụ Vương đến sau, trông thấy liền vội hô lên: “Đi gọi trưởng thôn mau! Quế Hoa thẩm mau lại giúp một tay, đỡ Kiều ca nhi dậy!”
Thấy đã có người đi gọi trưởng thôn, Vu Kiều cũng không để tâm đến vết thương đang chảy máu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mụ vợ nhà họ Liễu, giọng lạnh băng: “Bà đã thừa nhận mình mắng người, còn ra tay làm ta bị thương, có mặt mọi người làm chứng, không chối được đâu. Nếu ta có mệnh hệ gì, phu quân ta nhất định sẽ thay ta đòi lại công bằng.”
Mụ kia nhìn thấy máu chảy ròng ròng trên tay Vu Kiều thì khí thế ban nãy lập tức xẹp tám phần, miệng mấp máy: “Chỉ là chút máu thôi mà, có gì to tát đâu, người vẫn ổn mà.”
Dân làng vốn đang hóng chuyện cũng không chịu nổi nữa, người hiểu lý lẽ bắt đầu lên tiếng: “Thẩm tử à, bà nói ít thôi, làm người ta chảy máu mà còn mạnh miệng như thế à!”
“Phải đó! Phu phu nhà người ta có làm gì bà đâu, ta đến giặt đồ đã nghe mấy người nói xấu họ rồi, thật giả chưa rõ nhưng mồm miệng độc địa thế này thì bị vả miệng cũng phải thôi!”
Một phu lang trẻ tuổi quan sát Vu Kiều từ đầu đến chân rồi nói tiếp: “Kiều ca nhi trông xinh thế kia, bà đẩy một cái, may mà không ngã sấp làm trầy mặt, chứ không thì có đền cũng chẳng nổi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT