“Đúng như Tiểu Kiều đoán, ta vừa nói xong thì trưởng thôn liền chạy đến nhà họ Lưu, thế là bọn họ kéo nhau đến đây ngay.”
Ý của Vu Kiều là bảo Dương Hoa đến nhà trưởng thôn than thở: phu lang của mình bị người ta bắt nạt không sống nổi nữa, đành phải dọn hộ đưa người sang thôn khác ở. Bản thân hắn là đồng sinh, hai tháng nữa phải đi thi tú tài, đậu hay không đậu cũng chẳng liên quan gì đến thôn Dương Liễu nữa, cảm tạ trưởng thôn nhiều năm chăm sóc.
Nguyên cả thôn chẳng có bao nhiêu người đọc sách, Dương Hoa là người duy nhất thi đậu đồng sinh, sau này biết đâu còn đậu cử nhân, là chuyện nở mày nở mặt, giúp thôn rạng danh. Còn Dương Khánh Sinh dù học ở trấn mấy năm rồi cũng chẳng thi đỗ, mấy người đọc sách khác cũng không có công danh gì, thế nên người như Dương Hoa đúng là miếng bánh thơm, sao có thể để thôn khác cướp đi? Đó chẳng phải vả vào mặt trưởng thôn hay sao!
Liễu Mãn Pha lập tức đến nhà tộc huynh, không rõ đã nói những gì, nhưng hiệu quả thì rõ ràng, nhà họ Liễu vác đồ từ đầu thôn đi đến, ai nấy đều thấy, biết là đến nhà Vu Kiều nhận lỗi, mấy kẻ thích nói xấu cũng thu liễm lại, ngay cả thân thích trưởng thôn mà còn bị bẽ mặt thì người khác càng phải dè chừng.
Ngoài trời sắp hoàng hôn, Vu Kiều nằm bò trên giường, ánh mắt cứ lặng lẽ theo dõi cánh tay mạnh mẽ trơn láng của Dương Hoa đang xắn tay áo, nhẹ giọng thương lượng: “Phu quân này, trong nhà giờ cũng dọn dẹp xong cả rồi, mấy hôm tới ngươi cũng đừng vất vả nữa, lên trấn học đi. Trong nhà có ta lo, ngươi không cần bận tâm, ta cũng định tranh thủ tìm chút việc kiếm thêm ít bạc, hai ta đều có chuyện để làm.”
Dương Hoa khựng lại một lúc, rồi đi đến ngồi bên giường, hơi nghiêng người về phía cậu, “Vài hôm nữa ta sẽ mang chút lễ vật đến nhà tiên sinh, hôm nay trên trấn còn nhờ người gửi cho ta hai quyển sách, dặn ta đừng bận tâm chuyện tiền nong, cứ yên tâm đến học. Tiên sinh đã quý mến như vậy, ta càng không thể phụ lòng.”
“Nhà tiên sinh có hài tử không? Bao nhiêu tuổi rồi? Hôm nào ta nấu ít đồ ngon để ngươi mang đến, coi như tấm lòng của chúng ta.” Vu Kiều từ từ ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt sâu thẳm của Dương Hoa, ánh mắt lưu chuyển, trong mắt đối phương chỉ có mình. Cậu đỏ mặt, vội dời mắt nhìn tay Dương Hoa đặt bên cạnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play