Dương Tiểu Đông với khuôn mặt gầy guộc càng nhăn nhúm lại, đôi mắt to tròn lại càng nổi bật hơn. Nương nó nói tân nương không phải người tốt, nhưng huynh ấy lại bảo sẽ dạy nó học chữ, rõ ràng là người tốt mà!
Thiếu niên cảm động đến mức không nói nên lời, cứ lấy tay áo lau nước mắt, liên tục gật đầu: “Cảm ơn Hoa ca và tẩu tử, cảm ơn hai người.”
Vu Kiều nhìn đứa nhỏ, mỉm cười xoa đầu nó. Ngay sau đó, một bàn tay lớn ấm áp đặt lên đỉnh đầu cậu, tay của Dương Hoa khô ráo ấm nóng, chỉ nhẹ nhàng chạm vào rồi đặt sang vai cậu.
Chờ Dương Tiểu Đông ngừng khóc, ba người cùng nhau bỏ sách vở, bút mực vào hòm sách, căn phòng coi như trống trơn.
Trưởng thôn đã viết xong giấy phân gia, Dương Hoa cầm lên xem, ngoài những điều vừa nãy Dương Phát nói ngoài sân, cuối cùng còn thêm một câu: “Không đóng góp cho nhà họ Dương, sau này cũng không được đến nhờ vả.”
Câu này chẳng phải là muốn đoạn tuyệt với đứa con này sao?
Dương Hoa cau mày, nghiêng đầu nhìn Vu Kiều bên cạnh, khẽ thở dài, rồi ấn tay điểm chỉ, ký tên lên văn thư. Bao năm qua, nếu không vì chút tình phụ tử, hắn đã chẳng cam chịu ở lại căn nhà này lâu như vậy. Nay Dương Phát nằng nặc đẩy hắn đi, rõ ràng là không muốn dính dáng gì nữa rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT