"Tôi vừa nghỉ lễ, mọi người cứ tới trước đi, tôi đang lái xe, sắp tới rồi."
Rầm...!
Quả đúng là vui quá hóa buồn. Cuối kỳ vừa kết thúc, Vu Kiều vừa nhận được giải "Giáo viên được học sinh yêu thích nhất" cùng tiền thưởng do đích thân hiệu trưởng trao, còn chưa kịp vui mừng thì đã gặp tai nạn xe.
Chiếc xe tải nhỏ kia không hề có dấu hiệu giảm tốc, đâm thẳng vào xe cậu, khiến xe lật mấy vòng, lao qua lan can rơi thẳng xuống sông.
Trong giây cuối cùng trước khi mất ý thức, điều khiến Vu Kiều tiếc nuối nhất là — cậu mới chỉ 22 tuổi, sự nghiệp vừa bắt đầu, gia đình còn chưa có, tiền cũng chưa kiếm đủ!
……
Đau quá...
Vu Kiều cảm thấy cả người như bị ai xé nát, đau đớn từ đầu đến chân. Đặc biệt là ngực, như có một luồng khí nghẹn lại khiến cậu không thể thở nổi.
Không rõ đã qua bao lâu, âm thanh hỗn loạn xung quanh dần tan, mũi cũng thông hơn đôi chút, sau đó là mùi ẩm mốc len vào khoang mũi, môi khô nứt dường như đang tiếp xúc với dòng nước.
Không đúng, có người đang đút nước cho mình. Lưỡi cũng dần có cảm giác trở lại, Vu Kiều gắng sức mở mắt ra để nhìn xem đây là đâu. Nhưng vừa mở mắt, cảnh tượng trước mắt lại lạ lẫm như không thuộc về thế kỷ này.
Cậu đang nằm trên chiếc giường gỗ mỏng, đắp tấm chăn vừa đen vừa cứng, trước mắt là căn phòng cũ nát thấp bé. Vu Kiều không thể quay đầu nhiều, chỉ thấy được bức tường đất tối om trong tầm mắt, góc tường là mạng nhện, xà nhà như sắp sập, hai khung cửa sổ dán giấy không cản nổi gió, cùng người đàn ông bên cạnh đang bưng bát nước.
Chính xác hơn là một người đàn ông có nét mặt tuấn tú, mặc đồ cổ trang cũ nát.
Sự kinh ngạc và nghi hoặc hiện rõ trong mắt Vu Kiều. Cậu cố mở miệng, nhưng giọng khàn không thể cất nổi thành tiếng.
Người bên cạnh thấy vậy liền thuần thục đỡ đầu cậu lên, đưa bát nước tới. Nước ấm trôi xuống cổ họng, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng lên tiếng, “Xin hỏi đây là…”
Câu còn chưa nói xong, một đoạn ký ức khác đột nhiên ùa vào đầu. Hóa ra Vu Kiều sau vụ tai nạn xe đã xuyên không, nhập vào thân thể một ca nhi trùng tên trùng họ sống trong triều Đại Chu – một triều đại hư cấu.
Nguyên chủ là người từ thôn bên gả tới, thành thân với thư sinh Dương Hoa đã ba tháng nhưng vẫn chưa viên phòng, suốt ngày gây sự, còn lớn tiếng nói rằng sẽ thủ thân vì tình cũ. Dương Hoa im lặng chịu đựng, chưa từng phản bác.
Nhưng nhà họ Dương đâu dễ chọc, đặc biệt là mẹ kế Trương Tiểu Mạn của Dương Hoa, chẳng biết lấy đâu ra thứ thuốc hạ lưu lén bỏ vào cơm canh. Kết quả là hai người bị ép cùng chung chăn gối. Sau chuyện đó, Vu Kiều tỉnh lại không chấp nhận nổi, lập tức chạy ra sau thôn nhảy sông tự tử.
Ký ức đến đây là dừng, có lẽ nguyên chủ thật sự đã chết nên linh hồn mới bị thay thế bằng Vu Kiều. Những ký ức vụn vặt vẫn đang lần lượt hiện lên, Vu Kiều cố tiêu hóa từng chút một.
Ông trời đã cho cậu cơ hội sống lần nữa, vậy thì bất kể ở đâu, chỉ cần còn sống, chuyện gì cũng có thể vượt qua! Xuyên thành ca nhi lại còn đã thành thân? Cũng chẳng sao cả, Vu Kiều nhanh chóng chấp nhận hiện thực.
Hồi còn ở hiện đại, cha mẹ cậu ly hôn từ nhỏ, mỗi người xây dựng gia đình riêng, ngoài việc chu cấp thì hầu như không quan tâm đến cậu. May mà cậu là người lạc quan, mới lớn lên thành một chàng trai thông minh, hoạt bát, rộng rãi, nhưng trong lòng vẫn luôn khát khao một gia đình hạnh phúc.
Xét đến xu hướng tính dục của mình, cậu đã tính sau này sẽ nhận nuôi một đứa trẻ mà sống. Giờ xuyên đến đây lại phát hiện tình cảnh hiện tại khá phù hợp — có nhà có chồng, ngày tháng có hy vọng. Chỉ là mở màn quá thảm, lại thêm đống rắc rối nguyên chủ để lại, e là cũng phải vất vả một phen.
Trong đầu Vu Kiều đủ loại suy nghĩ đan xen, hồi lâu không nói gì. Người đàn ông bên cạnh cũng kiên nhẫn chờ, hoàn toàn không thúc giục.
Ước chừng nửa khắc sau, Vu Kiều cử động tay chân, cố ngồi dậy, dè dặt hỏi: “Ta đã ngủ mấy ngày rồi? Đầu óc ta cứ lơ mơ, không nhớ nổi đây là đâu nữa.”
Vu Kiều thân thể gầy yếu, nằm mấy hôm chưa ăn uống gì, giọng lại nghẹt, nói nhỏ tới mức phải ghé sát mới nghe được. Dương Hoa không nghe rõ lời cụ thể, nhưng cũng đoán được cậu đang hỏi sao hai người lại ở trong căn nhà rách nát này, chứ không phải sống trong nhà họ Dương.
Nói ra cũng thật đáng trách. Sáng hôm đó tỉnh dậy, hắn đã biết cả hai trúng kế của mẹ kế, nhưng chuyện đã rồi, đâu có thuốc hối hận. Chỉ mong khi ca nhi tỉnh lại, hai người có thể nói chuyện đàng hoàng.
Lời Vu Kiều nói hôm thành thân dường như còn vang bên tai: “Ta là người có phúc, chẳng rơi vào chốn không phúc, sau này ta phải gả cho cử nhân lão gia! Đừng ép ta, nếu không chuyện gì ta cũng dám làm!”
Vậy mà lúc tỉnh lại, Vu Kiều lại điềm tĩnh khác thường, như thể đã chấp nhận sự thật, còn bảo hắn ra ngoài làm việc đi, đừng canh chừng nữa. Đến chiều về thì người đã nhảy sông, đại phu trong thôn chỉ kê thuốc duy trì mạng, có tỉnh lại được hay không thì phải xem số trời.
Thấy đã nằm bất tỉnh ba ngày, Trương Tiểu Mạn liền lớn tiếng la lối, nói chắc chắn người sẽ chết trong sân nhà bà ta khiến hàng xóm xung quanh cũng gặp xui xẻo. Thế là bà ta tự ý đuổi cả hai người tới căn nhà cũ ở phía Đông thôn mặc kệ sống chết. Hôm nay đã là ngày thứ năm rồi.
Vu Kiều nghe Dương Hoa kể sơ qua, cộng thêm ký ức trong đầu, cũng đoán được đại khái. Giờ tuy đã tỉnh lại, nhưng chắc chắn không thể quay về nhà họ Dương được nữa.
“Vậy chúng ta sống bằng gì đây?” Vu Kiều thở dốc hỏi.
Dương Hoa nghe vậy thì nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, hai tay mân mê vành bát sứ sứt mẻ, ánh mắt không nhìn cậu, giọng nói rầu rĩ: “Đợi ta thi đỗ Trạng Nguyên, ngày tháng sẽ tốt lên.”
Vu Kiều lại nghẹn họng, nhắm mắt lại – lúc này mà còn vẽ bánh, mà lại còn là cái bánh xa đến vậy?
Dương Hoa thấy cậu nhắm mắt, tưởng cậu giận, liền dịu giọng an ủi: “Ta biết ngươi chê ta chỉ là đồng sinh, nhà lại nghèo. Hai ta đã viên phòng, chuyện đó là ta có lỗi với ngươi. Nhưng ngày tháng vẫn phải sống tiếp. Sau này nếu ngươi muốn rời đi, ta sẽ không cản. Ta chỉ muốn nói, chỉ cần còn sống, rồi sẽ có thể sống theo ý mình. Cho nên… đừng… đừng tự vẫn nữa.”
Không biết có phải ảo giác không, nhưng Vu Kiều nghe giọng người đàn ông bên cạnh càng lúc càng trầm, như đang kìm nén khóc. Cậu đưa tay kéo tay áo Dương Hoa, ra hiệu quay lại nhìn mình. Quả nhiên vừa đối mặt đã thấy mắt người kia đỏ hoe.
Thật ra cũng dễ hiểu, dù có tình cảm hay không, mấy ngày nay thấy một người nằm bất động như người chết, bình thường ai chẳng suy sụp.
Người đàn ông này không bỏ mặc cậu, cũng xem như có trách nhiệm. Huống chi bề ngoài hắn tuấn tú, có phong thái thư sinh, sống cùng một người như vậy còn hơn gả cho lưu manh du côn nhiều, coi như ông trời không bạc đãi, cho cậu một mối nhân duyên thế này.
Nghĩ đến đây, Vu Kiều khẽ cười: “Ta hiểu ý ngươi rồi. Trước đây là ta nghĩ không thông, nhưng trải qua chuyện này ta đã thấu rồi, sau này sẽ không tìm chết nữa.”
Từ khi thành thân đến nay, Vu Kiều luôn cau có với Dương Hoa. Vốn là một ca nhi xinh đẹp lanh lợi, sắc mặt cũng vì thế mà dữ dằn. Giờ phút này thấy cậu cười, dường như lại trở lại dáng vẻ trước kia.
Dương Hoa cảm thán, chớp mắt một cái. Vu Kiều sợ hắn không tin, giơ tay phải, giương ba ngón lên thề: “Ngươi yên tâm, giờ chẳng ai quý mạng hơn ta. Đã còn sống, thì ta và ngươi sống cho tốt. Chuyện khác tính sau. Ngươi thấy sao?”
Lần này Dương Hoa dường như đã tin rồi. Hắn cũng biết nhiều người sau khi cận kề cái chết sẽ thay đổi suy nghĩ. Chỉ cần ca nhi biết quý trọng tính mạng là được. Còn chuyện có thể sống cùng mình hay không... hắn không dám kỳ vọng, sau này... rồi tính tiếp.
Dương Hoa khẽ thở dài, khẽ đáp: “Ừ, ngươi nghĩ vậy là tốt. Ngươi mới tỉnh, thân thể còn yếu, nghỉ thêm một chút. Ta ra ngoài xem có gì ăn không.”
Hai người xem như đã có một lời hứa ngầm. Ý của Vu Kiều là xóa bỏ hết chuyện cũ của nguyên chủ. Còn người đàn ông kia có hiểu không thì chưa rõ. Nhưng nếu đã muốn sống cùng, thì chỉ một người nỗ lực là không đủ. Vu Kiều vén chăn thử xuống giường. Bước đi vài bước, tuy cơ thể yếu nhưng vẫn còn trụ được, liền từ từ men theo tường ra sân.
Dương Hoa lúc này cũng đang ngẩn người trong sân.
“Trong nhà còn gì ăn không? Mấy ngày qua ngươi đã ăn gì?”
Vu Kiều vừa hỏi đã thấy Dương Hoa lắc đầu: “Ta canh chừng ngươi mấy hôm, chẳng ăn gì cả. Nhưng lúc chuyển tới đây ta có mang một rổ khoai, ở trong bếp.”
Vu Kiều đi theo vào bếp, bên trong chỉ có một nồi đất và một chum nước cao ngang người. Nói khó nghe thì cái nhà này đến cả chỗ cho chuột cũng không có. Tuy từ nhỏ chưa từng sống khổ, nhưng Vu Kiều tự lập rất tốt, lại biết nấu ăn. Có nồi, có nước, có khoai là đủ nấu rồi.
“Không quan tâm nữa, mấy hôm nay ngươi cũng mệt rồi. Luộc vài củ khoai ăn cho ấm bụng đã.”
Nói là làm, hai người phối hợp nhịp nhàng. Thêm nước nhóm lửa, chỉ một khắc là khoai chín. Bếp không có ghế, hai người mang khoai ra sân ngồi. Trời có vẻ là mùa hạ, chiều tà gió mát thổi qua mặt, xua tan đi mấy phần oi bức.
Khoai vừa luộc còn nóng, Vu Kiều nhìn tay mình, da trắng mềm mại, rõ ràng chưa từng làm việc nặng, vừa bóc vỏ liền bị nóng đỏ. Khoai luân phiên chuyển tay mà chưa ăn được. Chợt, một bàn tay lớn đưa củ khoai đã bóc vỏ tới.
“Cẩn thận nóng. Ngươi ăn cái này trước đi, ta bóc tiếp cho.”
Vu Kiều hai tay đón lấy, ăn từng miếng nhỏ. Ánh mắt liếc nhìn bàn tay đang nhanh nhẹn bóc khoai bên cạnh. Giờ cậu mới nhận thức rõ hơn về thân phận ca nhi. Ngoài hình không khác nam tử là mấy, nhưng vóc dáng nhỏ nhắn hơn, gầy yếu hơn, làn da cũng trắng hơn.
Dương Hoa dù là thư sinh nhưng quanh năm làm việc nhà, thân thể không đến nỗi yếu ớt. Tuy không cao to nhưng cũng cao ráo khỏe mạnh, mang dáng vẻ văn nhân.
Dương Hoa đang ăn khoai cũng nhận ra người bên cạnh từ lúc tỉnh lại cứ nhìn mình, nhưng hắn không nói gì, lặng lẽ để cậu quan sát.
Vu Kiều ăn xong hai củ, đang định lấy thêm thì bị Dương Hoa kéo tay áo ngăn lại: “Ngươi mấy hôm không ăn gì, bụng rỗng, ăn khoai nhiều dễ đầy bụng, không thoải mái đâu, mai ăn tiếp.”
“Được, nghe ngươi.” Vu Kiều ngượng ngùng rụt tay, cười híp mắt.
Ăn xong, hai người ngồi ngoài sân nghỉ ngơi. Vu Kiều muốn hỏi chuyện về Dương Hoa, về nhà họ Dương, về triều đại này, nhưng lại nghĩ sau này còn nhiều thời gian.
Tuy hôm nay đã no bụng, nhưng ngày mai thì sao? Vẫn phải lo chuyện sống trước đã.
Nhưng còn một việc cần giải quyết gấp hơn – Vu Kiều phát hiện, hai người nói chuyện từ nãy đến giờ mà chẳng gọi tên nhau lần nào, cảm giác xa cách lạ lùng.
Vu Kiều nghiêng người lại gần, nghiêm túc hỏi: “Dương... Ta nên gọi ngươi là gì? Gọi là phu quân?”