Nhà họ Dương lúc này đang nằm trên giường đất ngủ trưa, Trương Tiểu Mạn tay phe phẩy chiếc quạt mo, mơ mơ màng màng, quạt cũng chỉ làm cho có. Còn Dương Phát thì ngủ say như chết, tiếng ngáy vang rền.

Dương Khánh Nhạc vừa về tới nhà liền vội vã leo lên giường đất, lay tỉnh Trương Tiểu Mạn, vừa khóc vừa hét: “Nương, không xong rồi, cái thứ rách nát đó tỉnh lại rồi!”

“Con nói cái gì? Ai tỉnh lại?” Trương Tiểu Mạn giật nảy mình, “Chẳng lẽ là Vu Kiều chưa chết?”

“Chính mắt con thấy mà còn giả sao, không những chưa chết mà nhìn còn không yếu tí nào, còn lên núi với Dương Hoa nữa kìa. Nương nói xem phải làm sao bây giờ? Bọn họ có quay về nhà mình không?”

“Nương con đã đuổi chúng nó ra khỏi nhà rồi, quay lại cái gì mà quay lại!” Hai mẹ con ồn ào đến mức đánh thức cả Dương Phát.

Lão vừa nghĩ đến đứa con trai cứng đầu không biết nghe lời là lại thấy bực, giọng khàn khàn nói: “Hai mẫu tử ngươi cứ yên tâm, bọn chúng dám về thì cũng chẳng có đường sống, ai biết Vu Kiều là người hay là ma, không thể để nó mang thứ gì không sạch sẽ về nhà mình. Nó mà dám về, ta đánh chết!”

“Có cha con ở đây thì sợ gì, nhà này đồ đạc đều là của con với ca, chẳng ai cướp được đâu. Cái đồ tiện nhân đó dạo này làm ta tức chết, giờ thì mặc kệ nó với Dương Hoa, nghèo kiết xác, ăn mặc chẳng có, rồi sớm muộn gì cũng chết đói!”

Trương Tiểu Mạn tức tối nhổ nước miếng mấy cái: “Cưới cái thứ rách nát đó về nhà là vì mục đích riêng, nó chẳng phải muốn đi thi cử công danh sao? Ta thấy bây giờ danh tiếng cũng thối hoắc rồi, còn muốn vô thư viện? Mơ giữa ban ngày đi!”

Dương Khánh Nhạc thấy cha mẹ đồng lòng ghét bọn họ cũng yên tâm phần nào, có cha mẹ chống lưng, bọn họ chẳng dám quay về. Nhưng nhớ lại bộ dạng hai người vừa rồi, nó vẫn thấy phải đề phòng. Mấy tháng nay thành thân, chưa từng thấy hai người đó nói chuyện hòa thuận, phần lớn là Vu Kiều làm ầm lên còn Dương Hoa im lặng nhẫn nhịn. Vậy mà giờ lại cứ như… như thể đột nhiên thân thiết với nhau lắm.

Trương Tiểu Mạn xót đứa con trai thứ hai, tuy là ca nhi nhưng được nuông chiều từ nhỏ. Thấy con mặt mày ủ rũ, bèn vội vã dỗ dành, “Ôi trời ơi, Nhạc nhi ngoan của nương, đừng có nghĩ đến hai cái thứ xui xẻo đó nữa. Đi nào, nương nấu cho con bát nước đường, với cả nương dạy con, lát nữa đi ra ngoài cứ nói với mấy đứa trong thôn là…”

Bên này, Dương Hoa và Vu Kiều về đến nhà, vội vã mở gói đồ ra, phải nhanh tay tách lấy nhân táo chua mới có thể bán ở hiệu thuốc trong trấn.

Lên núi xuống núi thật sự rất hao sức. Vu Kiều ráng gắng gượng mới về đến nhà, cảm giác chân như không còn là của mình nữa. Nhưng vẫn chưa thể nghỉ được, phải tranh thủ làm cho xong việc.

Cậu đổ rau dại trong gùi ra, trong nhà không có bát đũa gì cả nên chỉ đành để dâu rừng lại trong gùi, nghĩ thử xem có thể mang đi đổi ít lương thực với hàng xóm không. Khoai lang đã ăn hết, bây giờ trong nhà không còn gì có thể ăn được.

Dương Hoa bên cạnh đã bắt tay vào việc đập lấy nhân táo chua. Việc này cần sự tỉ mỉ, nếu không cẩn thận làm hỏng nhân táo thì thật phí.

Vu Kiều ngồi một lúc, bụng đã đói đến réo ầm ầm, liếc sang bên cạnh, khẽ hỏi nhỏ: “Hoa ca, ta thấy bên cạnh hình như là một thẩm, trong nhà có trẻ con không? Ta mang mấy quả dâu rừng này qua đổi chút lương thực có được không?”

“Ngươi đói lắm rồi đúng không? Để ta đi.” Dương Hoa nói xong định lấy cái gùi, nhưng bị Vu Kiều kéo lại. Nghĩ tới tính cách vụng về của phu quân, chắc gì đã dám mở miệng xin đồ ăn người ta. Thôi thì mình tự đi vậy.

“Ngươi ở nhà đi, ta đi.”

Nhà bên cạnh là bà mụ trong làng – Vương Quế Hoa, thường ngày giúp con trai trông cháu. Thằng bé khoảng bảy tám tuổi, mập mạp nghịch ngợm, đúng là tuổi hiếu động.

Vu Kiều đứng ngoài cửa ôm cái gùi, do dự một lúc. Dù cậu không ngại tiếp xúc với người khác, nhưng cũng là người biết xấu hổ. Nói đi xin ăn thì dễ, làm thì khó.

Đang định lấy hết dũng khí gõ cửa, thì cánh cửa gỗ khẽ mở hé, một cái đầu nhỏ ló ra, giọng lanh lảnh hỏi: “Ngươi là ai? Tìm ai vậy?”

“Người lớn trong nhà ngươi có ở đây không? Hôm nay ta lên núi hái ít dâu rừng, muốn đổi chút lương thực, không biết có tiện không?”

Đứa trẻ mắt to đảo một vòng, rồi quay đầu gọi vào trong sân: “Nãi nãi ơi, mau ra đây, có người đến xin ăn nè!”

Mặt Vu Kiều đỏ bừng, nghẹn một hơi nơi ngực, tai cũng nóng lên. Thằng bé này ăn nói thật là quá thẳng.

“Tiểu Hổ Tử, nói bậy gì đấy, đâu ra người ăn xin!” Một bà cụ mặc đồ sạch sẽ bước ra, nhìn Vu Kiều từ đầu tới chân: “Ngươi là nhà ai, sao ta chưa từng thấy?”

“Ta là phu lang của Dương Hoa, vừa dọn sang nhà bên cạnh. Đến vội quá, trong nhà không có lương thực nên hái ít dâu rừng, mặt dày đến xin chút lương thực, không cần nhiều, đủ hai người ăn một bữa là được.”

Vu Kiều không dám tham, càng sợ làm khó bà cụ.

Quả nhiên, lời còn chưa dứt, bà đã “ồ” một tiếng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu: “Ta nghe nói rồi, ngươi là phu lang mà thằng cả nhà họ Dương cưới về, ai cũng bảo ngươi suốt ngày chửi bới om sòm, tướng mạo thì dữ dằn. Mà giờ nhìn lại khác hẳn, xinh đẹp thế này, cả làng ta cũng chẳng có mấy ca nhi đẹp như ngươi đâu.”

Vu Kiều nghe càng thêm ngại, mặt gần như đơ luôn. Giờ thì cậu hiểu vì sao thằng bé kia ăn nói như thế rồi – cả nhà nói chuyện đều quá thẳng tuột.

“Dạ... thẩm ơi, toàn lời đồn nhảm đấy ạ, không thể tin được đâu.” Cậu khẽ cười.

Quế Hoa thẩm cười to vài tiếng, thấy người trước mặt dịu dàng lễ phép, quả thực không giống lời đồn, bèn gật đầu: “Ngươi nói phải, ta nghe ngươi nói chuyện thấy cũng dễ chịu, chẳng giống mấy mụ chua ngoa trong làng. Vào nhà đi, chẳng phải muốn mượn ít lương thực sao? Ta lấy cho. Bột ngô được không?”

Vu Kiều vui vẻ “dạ” một tiếng, nhanh chóng đưa gùi dâu ra: “Làm phiền thẩm quá, chỗ dâu này thẩm giữ lấy cho trẻ con ăn, Hoa ca nói bọn nhỏ trong làng rất thích ăn thứ này.”

“Khách sáo cái gì,” Bà cụ lấy một cái muỗng bầu múc đầy một gáo bột ngô, liếc nhìn Tiểu Hổ Tử đang nhón chân thèm thuồng, mới chịu nhận lấy, “Cái gáo này ngươi cầm luôn đi, nhà ta còn cái khác.”

“Cảm ơn thẩm, mai ta sẽ trả lại.” Vu Kiều nghĩ bấy nhiêu bột ngô đủ làm bánh ăn hai ngày, càng thấy áy náy, mặt càng đỏ thêm.

Quế Hoa thẩm nổi tiếng là người xởi lởi trong làng, nhìn ra Vu Kiều đang lúng túng nên liền trút dâu ra, giục cậu mau về nấu cơm.

Trong nhà, ông già khẽ ho vài tiếng rồi hỏi: “Đó là phu lang của thằng cả nhà họ Dương? Sao lấy nhau rồi mà lại dọn ra cái nhà rách nát kia? Đứa nhỏ tốt thế mà, tiếc thật.”

“Còn không phải sao, có kế mẫu là có kế phụ, nếu mẹ ruột còn sống thì với cái tính chịu khó học hành như vậy, lại rộng lượng hơn, nói không chừng Dương Hoa đã đỗ trạng nguyên làm quan to rồi! Mà cái phu lang đó nhìn cũng biết lễ nghĩa, trước ta còn tin lời đồn trong thôn, giờ gặp mới biết không phải.”

“Bà này thật thà quá, gì cũng tin.”

Hai người ngoài sân không biết vợ chồng già trong nhà nghĩ gì, Vu Kiều ôm túi bột ngô về nhà là xắn tay vào bếp luôn, rửa sạch rau dại rồi nhào bột nặn bánh rau.

Dương Hoa tay vẫn làm không nghỉ, nhưng ánh mắt thì luôn đặt nơi thân ảnh gầy gò bên bếp. Chuyện xin lương thực lẽ ra nên là việc của người đàn ông trong nhà, vậy mà lại để phu lang ra mặt. Vu Kiều vốn xấu hổ, về đến nơi cả cổ cũng đỏ lên, không biết trong lòng có khó chịu không.

Chừng một khắc sau, bánh ngô rau dại chín, Vu Kiều bưng hai cái đến ngồi cạnh Dương Hoa, hai người cùng ăn bánh, uống nước lạnh, cũng coi như no bụng.

Vu Kiều ăn chậm, má phồng lên, trời nóng lại vừa nấu ăn xong nên trên mặt trắng mịn phủ một tầng hồng nhạt, chóp mũi rịn mồ hôi, hàng mi dài theo động tác nhai mà khẽ rung rung như hai chiếc quạt nhỏ.

Dương Hoa nhìn rồi dần nhai chậm lại. Tựa như kiểu được ngồi ăn cơm trong yên tĩnh, không ai giục, không ai mắng chửi như thế này... là thứ mà từ sau khi mẹ mất, bao năm nay hắn chưa từng có lại.

“Có ngon không? Trong nồi còn đó.” Thấy hắn dừng lại, Vu Kiều tưởng ăn chưa đủ, định đứng lên lấy thêm thì cổ tay đã bị giữ lại.

Tay Dương Hoa thon dài, lòng bàn tay ấm áp, dễ dàng nắm lấy cổ tay cậu, nhẹ nhàng kéo cậu ngồi xuống: “Ngon lắm, ta ăn no rồi. Ngươi nghỉ đi, trước khi trời tối ta sẽ tách xong nhân táo.”

“Vậy ngày mai chúng ta đi trấn một chuyến nhé? Nhất định phải dẫn ta đi cùng đấy.”

Vu Kiều nhớ lại ký ức trong đầu, thôn Dương Liễu cách trấn không xa, đi bộ thì mất khoảng hơn nửa canh giờ, không có xe ngựa gì, có thì có xe bò chở dân ra trấn, còn vụ mùa thì ai cũng phải đi bộ, mệt thì mệt chứ chẳng còn cách nào khác.

“Ngươi chắc đi nổi không?” Dương Hoa vừa làm vừa liếc xuống chân cậu, “Lát nữa xem có phồng rộp không, nếu mai vẫn đi được thì chúng ta cùng đi.”

Thành thân rồi mà Vu Kiều chưa từng bước ra khỏi sân nhà họ Dương, đến nhà mẹ đẻ cũng chưa từng về, trước đó e là cũng không đi lại nhiều. Dù nói tỉnh lại như đổi thành người khác, nhưng cũng không tránh được mệt mỏi. Vu Kiều biết rõ tinh thần quyết định thể xác, giờ đầu óc tỉnh táo, việc đầu tiên phải làm là sinh tồn. Tinh thần đang sung mãn, tối nay ngâm chân ngủ một giấc là mai khỏe lại ngay.

Nhưng vẫn tìm lý do an ủi hắn: “Ta tỉnh dậy là thấy khác lắm, không chỉ suy nghĩ thay đổi mà còn có sức nữa, ngươi nhìn ta có yếu đâu, khỏe lắm!” Nói rồi còn đứng dậy đá đá chân, quay vòng hai cái, chớp chớp mắt với hắn.

Dương Hoa nhìn cậu, khẽ cúi đầu lắc đầu bật cười, “Tùy ngươi vậy.”

Vu Kiều đạt được mục đích, lại thấy phu quân như vậy càng hài lòng. Người vừa đẹp trai vừa nghe lời, chịu khó không ngại khổ, đàn ông như vậy biết tìm đâu ra? Biết đâu lại là cổ phiếu tiềm năng, sau này mà đỗ đạt công danh thì chẳng phải mình đầu tư đúng chỗ rồi sao?

Cậu nở nụ cười tươi rói, nhìn chằm chằm Dương Hoa, cứ như sắp viết mấy chữ “Ta đặt cược vào ngươi đấy!” lên mặt.

Trước khi trời tối, hai người cuối cùng cũng tách xong nhân táo. Nhìn phẩm chất khá tốt, táo rừng nên hạt to và đầy, chắc sẽ bán được giá.

Dương Hoa lót cỏ khô trong gùi, xếp gọn gàng đống nhân táo, chuẩn bị đun nước rửa mặt rồi nghỉ sớm. Tối hôm đó, hai người nằm trên giường, tuy không nói gì nhưng đều chưa ngủ. Vu Kiều vì nghĩ đến việc đi trấn ngày mai mà phấn khích, còn Dương Hoa thì lo bán được nhân táo sẽ mua ít đồ cho nhà và cho phu lang.

Không biết qua bao lâu, Vu Kiều khẽ nói: “Hoa ca, đợi chúng ta từ trấn về rồi đến nhà họ Dương một chuyến nhé.”

“Được.”

“Ngủ thôi.”

Giọng trầm thấp như khúc ru ngủ, khi Vu Kiều hơi thở đều đều, Dương Hoa cũng chống không nổi cơn buồn ngủ, dần dần chìm vào giấc mộng.

Tình hình giờ đã khác, Vu Kiều muốn sống tử tế, còn hắn thì muốn tiếp tục đèn sách. Đã đến lúc phải phân gia rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play