Nguyên chủ trước kia mở miệng ra là gọi “họ Dương kia”, không thì dứt khoát chẳng thèm xưng hô. Nhưng đến lượt Vu Kiều thì khác, một cách gọi phù hợp sẽ dễ kéo gần khoảng cách hơn.

Dương Hoa nghe hai chữ “phu quân” thì đỏ cả cổ vì ngượng, suy nghĩ một lúc mới sửa lại: “Ta lớn hơn ngươi một tuổi, cứ gọi ta là Hoa ca đi.”

“Cũng được, vậy ngươi gọi ta là Tiểu Kiều nhé.”

Hai người thống nhất cách xưng hô, cũng không vội sửa sang lại viện cũ rách nát kia mà cùng trầm mặc một lúc.

Vu Kiều trong đầu nghĩ qua những điều mình cần hỏi rồi mới lên tiếng: “Hoa ca, kế mẫu của ngươi cứ thế đuổi chúng ta đi, cha ngươi không nói gì à? Nếu thật sự phân gia thì tài sản trong nhà chúng ta cũng phải được chia phần chứ? Giờ tuy có nơi trú thân nhưng cũng phải sống qua ngày, nào là trà, gạo, dầu, muối, cái gì cũng chưa có, đều phải sắm sửa cả. Lúc ngươi ra khỏi nhà có mang theo tiền không? Ngươi chẳng phải nói mình là đồng sinh à, còn phải đọc sách nữa, cũng cần tiền, ngươi… có tính toán gì không?”

Một hơi hỏi liền một tràng, hai người trước đó chẳng hiểu gì nhau, sau khi thành thân thì ngày nào cũng gà bay chó sủa, Vu Kiều cả ngày gây gổ với người nhà họ Dương, chưa từng hỏi han lấy một lời nghiêm túc. Lúc này Dương Hoa nghe mấy câu hỏi ấy cũng không thấy nghi ngờ, chỉ nghĩ cậu sống lại rồi nên thay đổi thật, trở nên thực tế hơn.

Dương Hoa ngẩng lên, mắt nhìn ra cây liễu ngoài viện, chậm rãi trả lời: “Năm ta mười tuổi, nương mất, kế mẫu đưa nhị đệ vào cửa, lúc đó trong bụng đã có tam đệ. Những năm qua trong nhà đều do bà ta làm chủ, cha ta chẳng hề can dự. Hôm ấy đuổi chúng ta ra khỏi nhà đương nhiên là không hợp lễ giáo. Đợi ngươi hồi phục, vài hôm nữa chúng ta nhất định phải đi đòi lại công bằng.”

“Tiền ta tích cóp khi thi đồng sinh đã dùng gần hết, giờ chắc còn khoảng 30 văn, đến một đấu gạo cũng chẳng mua nổi, chứ đừng nói đến tháng tám còn phải thi phủ. Ta phải nghĩ cách kiếm ít tiền, hai ta mới không đói bụng.”

Nói xong, hắn quay đầu lại cười khổ một cái, Vu Kiều nhìn thấy sau gáy hắn nhô lên xương cổ gầy guộc, trong lòng không khỏi xót xa, cũng đã đoán được mấy năm nay hắn sống khổ sở thế nào.

Cha không thương, mẹ kế càng hành hạ, mấy năm qua vừa phải làm việc nhà, lại phải tranh thủ thời gian đọc sách, tiền đi thi cũng tự mình gom góp từng chút, đủ thấy đã chịu bao khổ cực. Có thể lớn lên thế này thật sự không dễ. Việc cưới vợ sợ là mẹ kế cũng có toan tính riêng.

Người ta nói một đồng cũng có thể làm khó anh hùng. Vu Kiều vừa lóe lên suy nghĩ: Đã thành thân rồi, chắc chắn phải có đồ cưới chứ? Nhưng chưa kịp hỏi, trong đầu lại hiện ra đoạn ký ức khác: cha mẹ Vu gia để cậu chết tâm với tên tú tài kia, lại để vãn hồi danh tiếng, thấy có người muốn cưới là lập tức gả đi, chỉ lấy mấy xấp vải làm sính lễ, tất nhiên cũng chẳng có của hồi môn gì.

Vu Kiều thở một hơi, thử đặt tay lên lưng Dương Hoa, vỗ nhẹ, dịu giọng an ủi: “Ngươi đừng lo, có ta đây, hai ta cùng nghĩ cách kiếm tiền. Trước kia ngươi tích cóp bằng cách nào?”

Dương Hoa cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay đặt sau lưng, ánh mắt lại rơi xuống khuôn mặt người bên cạnh: vẫn là gương mặt nhỏ nhắn ấy, trán đầy đặn, đôi mắt to long lanh, nơi đuôi mắt có dựng chí đỏ sẫm, bên dưới chiếc mũi thanh tú là đôi môi hơi tái khô khốc. Khuôn mặt quen thuộc ấy trước kia lạnh như băng, nhưng lúc này lại dịu dàng ấm áp, lời nói cũng khiến người cảm thấy ấm lòng.

Trong lòng ngạc nhiên nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, hắn nghĩ lại những việc mình từng làm, chậm rãi kể: “Bình thường ta thường lên núi sau chặt củi, thỉnh thoảng hái được chút dược liệu bán cho hiệu thuốc dưới trấn. Lúc nào chặt nhiều thì đi bán cũng có đồng ra đồng vào. Nói đến kiếm được nhiều nhất thì vẫn là chép sách cho hiệu sách. Nhưng ban ngày ta rảnh chẳng bao nhiêu, buổi tối kế mẫu lại không cho thắp đèn nên chép chậm, không kiếm được bằng người ta.”

Vu Kiều vừa nghe vừa gật đầu, những cách này đều làm được. Trước đây chỉ có Dương Hoa làm một mình, giờ có thêm cậu, thêm người thêm sức thì chắc cũng đủ sống qua ngày. Hơn nữa giờ cậu chưa rõ gì về thời đại này, nếu sau này quen dần thì biết đâu có thể tận dụng kiến thức hiện đại của mình để cải thiện cuộc sống. Quan trọng nhất là: sĩ, nông, công, thương xếp theo thứ bậc, từ xưa đến nay con đường khoa cử vẫn là khát vọng của vô số người. Con đường đọc sách của Dương Hoa tuyệt đối không thể bỏ.

“Hoa ca, còn bao lâu nữa thì đến phủ thí?”

“Bây giờ là đầu tháng sáu, còn khoảng hai tháng nữa.”

Hiện tại việc cấp bách là ngoài giải quyết cơm áo gạo tiền, còn phải tích đủ tiền để Dương Hoa lên phủ thành dự thi. Có mục tiêu mới có động lực.

Vu Kiều thầm cổ vũ bản thân, bàn với Dương Hoa: “Tuy ta đã tỉnh lại, nhưng thân thể vẫn còn yếu, hai ta mà tùy tiện quay về nhà họ Dương sợ là chịu thiệt. Hay là ngày mai mình lên núi xem thử? Có thể đào ít rau dại, hái ít trái cây về ăn, may mắn thì tìm được ít dược liệu nữa, ngươi thấy sao?”

Khi Vu Kiều nói chuyện, giọng dịu dàng mềm mại, ra dáng ngoan ngoãn nghe lời. Dương Hoa nghĩ đến thể lực cậu không đủ để leo núi, nhưng Vu Kiều lại cứ nằng nặc đòi đi cùng, cuối cùng đành đồng ý.

Trời dần tối, trong nhà cũng không có đèn dầu, hai người nằm sát bên nhau trên chiếc giường gỗ nát, chiếc chăn rách mỗi người kéo một góc, may mà là mùa hè nên cũng không sợ lạnh.

Vu Kiều ban ngày tiêu hao sức lực quá nhiều, chẳng bao lâu đã ngủ say, chỉ có Dương Hoa âm thầm nhìn gương mặt khi ngủ của cậu hồi lâu rồi mới khép mắt lại.

Sáng hôm sau, hai người rửa mặt sơ qua, ăn mỗi người hai củ khoai nguội, xách theo chiếc sọt rách tìm thấy trong góc sân rồi lên núi.

Nơi họ sống tên là Dương Liễu thôn, phía sau là núi Thanh Bảo, dưới chân núi có sông Thanh Thủy, mùa hè nắng nóng, núi xanh nước biếc, cảnh sắc cũng không tệ.

Vu Kiều theo Dương Hoa lên núi, thỉnh thoảng gặp vài người trong làng. Một lúc sau, cậu cũng nhận ra phu quân mình là người thật sự hướng nội. Hầu như ai đi ngang cũng chào hỏi, nhưng hắn chỉ gật đầu đáp lại, một câu cũng không nói. Hôm qua trò chuyện cũng thấy được Dương Hoa nói chuyện điềm đạm, từ tốn, lắng nghe rất nghiêm túc, phản hồi đúng lúc, nhưng rất ít khi chủ động mở lời, cũng không dám nhìn thẳng vào cậu—đúng là kiểu người hướng nội điển hình.

Thật trùng hợp, Vu Kiều từ nhỏ đã là người hướng ngoại, chẳng phải người ta vẫn nói phu phu hợp nhau là do tính cách bù trừ sao?

Sáng nay rửa mặt, cậu còn soi bóng mình trong cái chum nước lớn, muốn xem bộ dạng hiện giờ ra sao, không ngờ lại giống hệt bản thân thời hiện đại, chỉ khác là nơi đuôi mắt có thêm một nốt ruồi đỏ, vóc dáng thì gầy đi một chút.

Vu Kiều xưa nay luôn thừa nhận mình đẹp trai, diện mạo này đặt trong cả Dương Liễu thôn chắc cũng thuộc hàng đầu, đúng là rất xứng với phu quân mình.

Vừa nghĩ ngợi vừa đi, hai người đã đến lưng chừng núi, phía trước là ba ngả rẽ, bình thường Dương Hoa đi bên phải nhiều hơn, bên trái đường dốc thường có dã thú, mấy thợ săn mới đi, dân thường hiếm ai dám qua.

Đang do dự thì Vu Kiều kéo tay áo hắn, hổn hển nói: “Hoa ca, lúc nãy ta thấy mấy thẩm kia cũng rủ nhau đi lối trái, đã là phụ nữ còn dám đi thì chắc cũng không nguy hiểm lắm. Mình đừng đi xa, rau dại mình đã đào nửa sọt rồi, hái thêm tí quả rừng nữa nhé?”

Dương Hoa hết cách, đành để cậu kéo đi về bên trái. Nơi đây địa thế cao hơn, quả nhiên có nhiều trái cây dại. Đi thêm khoảng một khắc, Vu Kiều thấy mấy trái màu lam trên cây phía trước rất quen mắt, vội chạy lại nhìn kỹ, quả nhiên trông rất giống việt quất dại.

Vu Kiều nuốt nước miếng, giơ tay với lấy nhưng lại không đủ cao. Dương Hoa thấy cậu cứ nhón chân mãi, bèn vỗ vai rồi hái mấy chùm đặt vào tay cậu.

“Trẻ con trong làng thích ăn quả này nhất, hai đường bên kia gần như bị hái sạch rồi. Không ngờ bên này người ít, còn sót lại nhiều như vậy. Nếu ngươi thích ăn, ta hái thêm ít nữa mang về.”

“Ừm, cảm ơn Hoa ca!” Vu Kiều lau quả rồi bỏ vào miệng, nước chảy đầy, ngọt lịm, cậu nhón một quả đưa lên miệng hắn, cười híp mắt nói: “Ngươi cũng nếm thử đi, ngọt lắm đó.”

Hai người hái đầy sọt mới chuẩn bị xuống núi. Vu Kiều còn dùng vạt áo gói thêm ít việt quất, vừa quay người thì chân phải vấp phải đá, để giữ chỗ quả trong tay, cậu cố vặn mình nửa vòng, ai ngờ chân trái lại trượt lên cỏ ướt, lập tức ngã lăn xuống.

“Aaa!”

Dương Hoa cách đó vài bước vừa định đeo sọt lên vai thì thấy người biến mất ngay tại chỗ, lập tức hoảng hốt lao tới.

Thì ra sau cây việt quất có một sườn dốc bị cỏ dại che lấp, bình thường không ai để ý. May là dốc chỉ cao ngang người, bên dưới có tảng đá bằng phẳng, Vu Kiều rơi xuống đó, còn mấy quả việt quất bị bung ra, chảy cả nước.

Thấy người không sao, Dương Hoa thở phào, trấn an: “Đừng sợ, ta sẽ tìm dây kéo ngươi lên.”

Vu Kiều gật đầu, đảo mắt nhìn quanh, nơi này đúng là kín đáo như một mỏm đá lồi ra giữa vách núi vậy.

“Hửm? Cái gì thế này?”

Lúc nãy chỉ lo hoảng sợ, giờ mới để ý: quanh tảng đá có mấy cây mọc dày, trên cây là những quả nhỏ, màu đỏ thẫm, đỏ tươi, xanh lục, đậm nhạt không đều, trông như táo gai mini.

Vu Kiều đánh liều đi vài bước ra mép đá, nhìn kỹ mới nhận ra—đây chẳng phải là toan táo nhân (táo chua) sao!

Cậu nhớ rõ món này trong tiệm thuốc bạn mình bán rất đắt, có công dụng an thần, chỉ một gram cũng đã ba bốn đồng. Ở đây chắc cũng là vị thuốc quý.

Đang nghĩ thì Dương Hoa từ trên thả dây leo chắc chắn xuống, đầu kia buộc chặt vào cây việt quất, gọi cậu nắm lấy.

Vu Kiều lại không vội, giơ túm quả lên hô lớn: “Hoa ca, cái này là toan táo nhân phải không? Hiệu thuốc dưới trấn có thu mua không?”

“Đúng là nó! Trên núi dễ thấy đều bị hái sạch từ sớm, không ngờ bên này còn sót lại. Ta từng hái được một lần hai năm trước.”

Dương Hoa cũng rất vui, chỉ riêng chỗ quanh tảng đá này cũng có hơn mười cân. Vu Kiều nghe vậy suýt nữa nhảy cẫng lên, đúng là vận khí tốt như trời rơi bánh xuống đầu! Vu Kiều tháo chiếc áo vá rách mặc ngoài, trải xuống đất rồi cẩn thận hái từng quả.

Dương Hoa đứng trên cứ không ngừng nhắc: “Tiểu Kiều, cẩn thận đó, mấy quả xa quá với không tới thì đừng cố.”

Hai người không tham, chỉ hái trong tầm tay, gom lại được một bọc lớn. Vu Kiều ôm trong lòng ước chừng cũng mười lăm, mười sáu cân, đập vỡ lấy hạt cũng phải được mười cân. Dương Hoa kéo người lên, kiểm tra tay chân một lượt thấy không thương tích gì mới yên tâm, tay trái đón lấy bọc to, tay phải nắm tay cậu, từng bước từng bước cùng nhau xuống núi.

Tới chân núi đã là chính ngọ, nắng lên gắt gao, dân làng đều trốn trong nhà, không mấy ai ra đường. Hai người đi dọc lối nhỏ phía đông làng, chẳng để ý tới mấy đứa nhóc nấp sau bụi cỏ gần đó.

“Này, Nhạc ca, kia có phải là nhị ca ngươi với phu lang phóng đãng của hắn không? Không phải ngươi nói phu lang hắn nhảy sông chết rồi à? Sao còn sống? Chẳng lẽ là ma?!”

Dương Khánh Nhạc nghe vậy thì môi run bần bật, kéo bạn quay đầu chạy thục mạng: “Chạy mau về nhà, ta phải đi nói với nương!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play