Thế giới của hạ chu. Là những tiếng cười của bà. Là những trang sách. Có mùi thơm nhàn nhạt. Có chú mèo bầu bạn. Bác ở dưới trấn cưng chiều.cho cô đọc sách miễn phí. Các em nhỏ lúc nào cũng ríu rít. Đòi chơi cùng cô. Mọi thứ dường như ấm áp ngay cả mặt trời, có nắng gắt chiếu vô cô. Cô vẫn luôn thấy ấm áp. Mưa rơi sẽ tưới cho khu vườn cô. Có thêm sự sống. Cơn mưa làm cô dễ ngủ. Cơn nắng làm cô biết một ngày mới. 

Nhưng với uyển dao, những thứ này cô ấy không quan tâm. Cô ấy  sẽ không biết mặt trời ấm áp, cô ấy cũng chả biết cơn mưa,sẽ dễ chịu đến nhường nào khi ngủ.bố mẹ cô ấy không cho ấm áp, cô ấy sẽ không gây chuyện, ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ.anh trai là người cô ấy kính mến, cô ấy cũng sẽ không làm phiền , cô ấy không đủ tự tin ,để nói ra những lời trong lòng.cũng không đủ để dám nhìn ,người khác thật lâu.

Vậy nhút nhát là gì… 

 Cô ấy Nhút nhát. 

Vậy thì  tính cách của người như cô ấy. 

   Sẽ dễ ngại ngùng, sợ bị chú ý, và thường tránh bộc lộ bản thân trước người khác.

Ít nói, đặc biệt khi ở nơi đông người.

Tránh làm trung tâm của sự chú ý.

Do dự khi phải quyết định hay đưa ý kiến.

Ngại bắt chuyện hoặc tiếp xúc với người lạ.

Sợ sai, sợ bị chê cười nên chọn im lặng.

Nó không có nghĩa là yếu kém, mà là quá thận trọng và thiếu tự tin nên hay lùi lại để cảm thấy an toàn.

Như vậy cô hạ chu đã đủ hiểu cô ấy chưa. 

Chưa cô vẫn chưa hiểu. 

Đây cũng chỉ là ngày đầu cô làm nhiệm vụ, mọi thứ đối với cô đều khó khăn. 

Những tiếng ồn ào của các bạn, không thể áp, những suy nghĩ trong lòng của cô. 

Thầy giáo hay cô giáo chưa vào lớp. 

Các bạn vẫn ồn ào, chạy nhảy lung tung. Trông rất sức sống. Hơi thở thanh xuân tươi đẹp. 

Cô vẫn cúi đầu viết. Đầu cằm xuống. Lưng hơi cong. Trông cả người rất thiếu tự tin. 

Cô vẫn viết chả để tâm ai. 

Tiếng ồn ào dần lắng xuống khi giáo viên bước vào. Tiếng ghế kéo, tiếng sách vở được mở ra loạt soạt.

Hạ Chu – trong thân phận Uyển Dao – ngồi ở bàn áp chót, gần cửa sổ. Cô lặng lẽ rút sách giáo khoa ra, xếp ngay ngắn, tay cầm bút nhưng chưa viết gì.

Ánh nắng lọt qua khe cửa, hắt lên trang giấy trắng. Từ góc mắt, cô thấy những bạn bàn trên rì rầm chuyện cũ, vài người phía sau vẫn tranh thủ nói nhỏ.

Giáo viên bắt đầu giảng, giọng đều đều vang khắp lớp. Uyển Dao cúi đầu chép bài, nét chữ gọn và nhỏ. Thỉnh thoảng, cô ngẩng lên nhìn bảng, nhưng ánh mắt nhanh chóng rút về trang vở, như sợ vô tình chạm ánh nhìn của ai.

Cả tiết học toán , cô không một lần lên tiếng.

Cứ vậy mà học từng tiết một. 

Lớp học rộng, bàn ghế xếp thành từng dãy. Ở góc cuối, sát cửa sổ, chỉ có một mình Uyển Dao ngồi. Chiếc ghế bên cạnh trống không, ánh nắng xiên qua ô cửa, hắt lên trang vở một vệt sáng mờ.

Giáo viên giảng ở phía trên, giọng đều đều. Tiếng bút viết loạt soạt vang rải rác khắp lớp, nhưng ở góc cô ngồi chỉ nghe tiếng bút của chính mình.

Thỉnh thoảng, vài ánh mắt lướt qua nhưng không dừng lại. Không ai bắt chuyện, cũng không ai hỏi han. Cô chép bài đều đặn, đầu hơi cúi, lưng hơi cong, như thể đã quen với việc một mình.

Ngoài kia, gió khẽ lay tấm rèm, ánh sáng lung linh trên mặt bàn, nhưng trong mắt cô, mọi thứ vẫn yên tĩnh đến mức không để lại gợn sóng.

Cô cảm thấy làm uyển dao thật khó. Mọi thứ đều thiếu tự tin. Ngay cả bản thân cũng không tin.cảm giác thật khó chịu. 

Đây mới chỉ một ngày thôi. Đã khó khăn trong việc. Trở thành cô ấy. Mọi hành động. Hay cử chỉ thật sự rất khó  , Khăn để làm  ra hình dạng như cô ấy. 

Bởi vậy cô được chọn, bởi những thứ này, không biết có may mắn không, nhưng dù sao thì trải nghiệm, trở thành một nhân vật nhút nhát. Cô đã có góc nhìn của những người, thiếu tự tin và tự ty này. Để mai sau gặp lại họ. Cô vẫn có cánh để làm bạn với họ, chia sẻ. Và quan tâm lẫn nhau. Không để họ phải như uyển dao. 

Tiếng trống tan học vang lên tùng… tùng…, âm thanh kéo dài rồi tắt hẳn. Ghế kéo, bàn rung, tiếng cười nói tràn khắp lớp.

Uyển Dao cúi xuống, xếp sách vở vào cặp từng món một. Chiếc ghế bên cạnh vốn trống, nên việc thu dọn cũng nhanh, nhưng cô vẫn chậm rãi, tránh va vào ai đang đi qua.

Cô khoác cặp, bước ra cửa khi phần lớn bạn bè đã ra hết. Hành lang dài, ánh chiều hắt qua ô cửa, bụi bay lơ lửng.

Xuống cầu thang, cô men theo mép tường, lách qua vài nhóm học sinh đang tụ lại nói chuyện. Ra khỏi cổng trường, dòng người tỏa ra khắp con đường.

Uyển Dao rẽ về hướng trái, bước chậm. Tiếng xe máy, tiếng rao hàng lẫn vào nhau. Cô đi ngang qua mấy hàng đồ ăn vặt, mùi thơm thoáng qua, nhưng chỉ liếc nhìn rồi tiếp tục về nhà.

Đến cổng, cô tra chìa khóa, mở cửa, khẽ gọi:

 “Con về rồi.”

Không có tiếng đáp ngay, căn nhà vẫn yên như buổi sáng cô rời đi.

Đây là cảm giác gì, là cô đơn khi không ai đáp lại. Hay vì chả ai quan tâm đến sự tồn tại của cô. Mà cảm thấy buồn và trống rỗng, hình như uyển dao cũng đã trải qua.và cảm giác tương tự lại xuốt hiện, và chính cô trải nghiệm. 

Không ngờ nó lại khắt nghiệp như vậy. 

Đây là không được yêu thương, lên cầu mong ấm áp, nhưng cũng chẳng có gì để đáp lại. 

Cô mở cửa đi vào. 

Bước vào nhà, Uyển Dao đổi dép, đặt cặp vào góc quen thuộc. Không thấy ai trong phòng khách, cô đoán bố mẹ còn bận, anh trai chắc đang trên phòng.

Cô đi thẳng vào bếp, rót một cốc nước lọc, uống chậm rãi rồi để ly vào chậu rửa. Sau đó, cô mang cặp lên phòng mình – căn phòng nhỏ gọn, giường kê sát tường, bàn học đặt gần cửa sổ.

Uyển Dao treo đồng phục lên mắc, thay áo phông rộng và quần ở nhà. Ngồi xuống bàn, cô mở sách ra làm bài tập, tay viết đều, mắt không rời trang giấy.

Thỉnh thoảng, tiếng tivi từ phòng khách vọng lên, hoặc tiếng cửa anh trai đóng lại, nhưng cô không ra ngoài.

Tầm tối, mẹ gọi xuống ăn cơm. Cô dọn bát đũa, ăn yên lặng, gật đầu khi bố mẹ hỏi vài câu về trường lớp. Ăn xong, cô rửa bát, lau tay, 

rồi mang quần áo vào phòng tắm.

Phòng tắm nhỏ, ánh đèn vàng dịu. Cô treo quần áo lên móc, mở vòi sen, nước ấm chảy xuống, hơi nước bốc mờ gương. Uyển Dao gội đầu, xoa bọt thật kỹ, rồi xả sạch, động tác chậm và đều.

Tắm xong, cô quấn khăn lau tóc, mặc đồ ngủ rộng màu nhạt. Trở về phòng, cô ngồi bên bàn vài phút, sấy tóc cho khô, rồi xếp gọn máy sấy vào ngăn kéo.

 

Mở cửa sổ cho thoáng, cô kéo ghế ngồi vào bàn học.

Ánh đèn bàn hắt xuống trang vở trắng. Cô lấy bút, bắt đầu làm bài tập từng môn. Tay viết đều, không bỏ sót, thỉnh thoảng dừng lại để tra sách giáo khoa.

Bên ngoài, tiếng xe cộ thưa dần. Trong phòng, chỉ còn tiếng bút chạy trên giấy và tiếng lật trang.

Khi hoàn thành bài cuối cùng, cô xếp gọn sách vở, đặt bút vào hộp, 

Cô cố gắng hòa hợp với uyển dao.người trong nhà cũng không ai thấy, gì bất thường vẫn giống như uyển dao thường ngày, làm gì, hay cử chỉ gì, đều giống nhau. Như thể uyển dao  vẫn tồn tại trên đời vậy . 

Không biết sau khi cô ấy chết đã đi đâu. 

Đây là điều cô không cần phải để ý. 

Vậy sau khi nhiệm vụ kết thúc cô sẽ hỏi.

 Uyển Dao đứng dậy, ghế khẽ kêu một tiếng nhẹ. Cô tắt đèn bàn, chỉ để lại ánh sáng mờ của đèn trần.

Bước đầu tiên, cô cất sách vở vào ngăn bàn, đóng lại gọn gàng.

Bước thứ hai, cô đi đến cửa sổ, kéo rèm lại để gió đêm không lùa vào.

Bước thứ ba, cô đến bàn trang điểm nhỏ, lấy khăn lau nhẹ mái tóc, kiểm tra xem đã khô chưa.

Sau đó, cô tắt đèn trần, căn phòng chỉ còn ánh sáng vàng dịu từ đèn ngủ. Cô bước chậm đến giường, nhấc chăn lên, ngồi xuống trước, rồi từ từ nằm nghiêng.

Kéo chăn ngang ngực, cô điều chỉnh gối cho vừa, mắt khép lại. Hơi thở đều dần, tiếng ồn bên ngoài lùi xa, chỉ còn lại sự yên tĩnh bao trùm căn phòng.

Chỉ ít phút sau, Uyển Dao chìm vào giấc ngủ,

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play