Cô sống với bà ngoại trong một căn nhà gỗ nhỏ ven núi. Bố mẹ cô mất sớm vì tai nạn khi cô mới lên bảy. Lúc đó ai cũng nghĩ một đứa bé mất cả cha mẹ sẽ trở nên trầm lặng hoặc khép kín, nhưng không — cô chỉ khóc một lần, rồi từ đó cười như nắng. Như thể cô muốn sống phần đời tươi đẹp thay cho cả phần bố mẹ đã mất.
Bà ngoại là người dạy cô sống hiền lành, không sân si. Bà không hay mắng, không dạy thói xấu , chỉ bằng ánh mắt và cách sống của bà, mà khiến cô tự hiểu điều gì đúng hay sai. Mỗi sáng bà đều nấu trà, mỗi tối đều lần chuỗi hạt niệm Phật. Trong mắt Hạ Chu, bà là người mạnh nhất, dù lưng đã còng.
Họ không giàu, nhưng chưa bao giờ thiếu thốn điều gì quan trọng. Không ai ép cô phải giỏi, không ai bắt cô phải hơn ai. Cô tự chọn sống tử tế, tự chọn nhìn mọi thứ bằng ánh mắt dịu dàng — một phần vì bản tính, một phần vì muốn giữ trọn cái thế giới đơn sơ, yên bình mà bà đã gìn giữ suốt cả đời.
Buổi sáng, nắng vừa chạm tới ngọn cây, Hạ Chu đã tỉnh. Không báo thức, không ai gọi, chỉ là ánh sáng và tiếng chim đã đủ đánh thức cô. Cô vươn vai, kéo cửa sổ gỗ hé mở. Gió mang theo mùi cỏ non, sương sớm còn vương trên lá, từng giọt nhỏ lấp lánh như cườm.
Sau khi rửa mặt bằng nước mưa trong chum, cô rót hai chén trà — một cho mình, một cho bà. Hai bà cháu ngồi hiên nhà, nhấm trà, ăn bánh gạo nướng từ hôm qua. Bà kể chuyện thuở còn trẻ, Hạ Chu nghe chăm chú, cười thành tiếng khi bà giả giọng hồi nhỏ mình từng khóc đòi bế.
Tầm chín giờ, cô đeo giỏ cói, xuống núi. Đường núi không dốc lắm, quen chân nên cô vừa đi vừa ngó nghiêng. Hoa dại mọc ven đường, bướm bay theo. Gặp người, cô đều chào. Gặp đứa trẻ đánh bi, cô ngồi xuống chơi vài ván rồi mới tiếp tục đi.
Tới thị trấn, việc đầu tiên là ghé tiệm sách cũ. Cô cúi đầu chào ông chủ, người đàn ông tóc bạc, mắt hiền. Không hỏi han nhiều, cô tự đi vào bên trong. Sách xếp lung tung, nhưng cô lại thấy vui vì có cảm giác đang tìm báu vật. Cuối cùng cô chọn được một quyển hơi cũ, gáy bong tróc, nhưng mùi giấy khiến cô thấy yên lòng.
Ông chủ không lấy tiền. Cô đưa cho ông một túi bánh đậu đỏ vừa nướng, rồi chào tạm biệt. Trên đường về, cô ghé chợ mua thêm muối và một nắm hành lá. Trời hơi nắng, cô lấy nón rơm ra đội, mắt vẫn nhìn quanh, như thể sợ bỏ lỡ một điều gì đẹp đẽ.
Về đến nhà, cô nấu bữa trưa đơn giản: canh rau ngót, trứng chiên, cà muối. Hai bà cháu ăn chậm, vừa ăn vừa kể nhau nghe chuyện người dưới chợ.
Chiều, cô ra vườn, cắt vài nhành hoa, gom ít lá khô. Mèo chạy quanh chân, ngã nhào một cú, cô cúi xuống xoa đầu nó, vừa cười vừa mắng yêu. Gió thổi qua, hoa lay động, chiếc váy vải thô cô mặc cũng bay bay, khiến cả khu vườn như dịu xuống theo từng bước chân cô.
Tối, cô bật đèn dầu, nằm trên giường đọc sách. Đọc tới một đoạn cảm động, cô dừng lại, đặt tay lên ngực, mỉm cười. Rồi lấy sổ tay ra, viết:
“Người trong truyện không biết mình đang sống trong một điều đẹp. Cũng giống như mình, chắc vậy.”
Trước khi ngủ, cô thắp một nén hương lên bàn thờ bố mẹ. Khấn nhỏ, không mong gì cao xa, chỉ mong sống với bà bạn nhỏ của cô là chú mèo mướp .
-