Tuy đã thuyên giảm. Bớt đau nhưng cái cảm giác ấy, thật là đau đớn .
Cơn đau ập đến như một tiếng sét giữa trời quang, thẳng vào đỉnh đầu.
Không kịp phòng bị, Hạ Chu cảm giác như hộp sọ mình bị một bàn tay vô hình bẻ ra, ép nhét từng mảnh ký ức nóng rực vào.
Thái dương giật liên hồi, hai mắt nhòe đi, những vệt sáng và bóng tối chồng chéo nhau.
Tiếng ù ù như trống rỗng, lại như trăm dòng nước đổ xuống cùng lúc, tràn ngập mọi khoảng trống trong óc.
Mỗi khi một hình ảnh lạ lẫm hiện lên, cơn đau lại xoáy sâu hơn, như mũi khoan lạnh lẽo cắm vào giữa não.
Lại là cảm giác quen thuộc đó , khó thở chẳng thể nghĩ gì , chỉ biết giữ mình không gục xuống.
Rồi… đau buốt dần rút đi, để lại một khoảng nặng nề trong đầu, mỏi mệt nhưng yên tĩnh
“ Vậy bây giờ cô là uyển dao ”
Cô gắng cơn nặng trong đầu, mở mắt ra.
Hạ Chu mở mắt — ánh sáng trắng từ đèn tuýp trên trần hắt xuống, hơi chói. Cô đang ngồi ở bàn cuối, cạnh cửa sổ.
Phòng học yên tĩnh đến lạ. Không tiếng ồn ào của các bạn học , không tiếng ghế kéo, không tiếng bước chân chạy nhảy lô đùa .
Cô quay sang bên trái — dãy bàn trống. Quay ra trước — cũng trống. Cả căn phòng rộng chỉ có tiếng gió ngoài hành lang thổi vào, lay nhẹ tấm rèm màu kem.
Tiếng ve đều đều không ngớt.
Trên bảng, vài dòng chữ viết dở, phấn còn chưa được gác lại. Một quyển sách giáo khoa mở úp trên bàn giáo viên.
Ký ức Uyển Dao lại bắt đầu đau nhức : Giờ ra chơi... mình ở lại lớp làm nốt bài tập.
Hóa ra lý do không thấy các bạn học là vì tất cả đã ra sân trường, chỉ còn cô — như mọi khi — chọn ngồi yên, tránh đám đông và tiếng ồn.
Cô cúi đầu nhìn trang vở. Nét chữ nhỏ, gọn, đều, nhưng quá ngoan ngoãn đến mức chẳng ai để ý.
Hệ thống 156 lên tiếng :" Chúc ký chủ hoàn thành nhiệm vụ tôi đi đây "
Chả kịp cho cô mở lời. Tiếng máy móc ấy cũng biến mất.
Cô không hiểu uyển đao lắm, cô ấy rất ngoan. Không gây phiền cho người khác. Luôn thiếu tự tin
Tuy cô ở trên núi nhưng cũng tiếp xúc, với nhiều người . Các tính cách cũng khác nhau. Vậy làm sao hiểu nhút nhát là gì.
Có nghĩa là sợ, hay không đủ tự tin để giao tiếp, cô không phải diễn viên. Nếu để hiểu một người phải hiểu cô ấy
Nhưng mà trước hết, làm sao để viết những chữ cái trông ngoan ngoãn như này.
Tính cách cô, luôn hòa đồng và hay cười . Chứ không như cô ấy, luôn tự ti không tự tin
Làm sao để một người luôn cười như cô. Thiếu tự tin , vậy lấy điểm gì để tựa
Vậy cô phải ráng nhớ.
áp những ký ức.
vụn vặt ấy vào cô.
Để hiểu cô ấy…
Dù cho có đau đầu như búa bổ, dây thần kinh căn chặt
Ký ức lần này còn dữ dội hơn, nó quay quanh uyển dao.
Những năm cấp hai, mỗi sáng Uyển Dao dậy sớm hơn bố mẹ, tự chuẩn bị đồ ăn sáng đơn giản rồi lặng lẽ tới trường. Bữa cơm gia đình buổi tối cũng ít khi có tiếng nói của cô — bố đọc báo, mẹ xem phim, anh trai ăn nhanh để lên phòng, còn cô ngồi gắp từng miếng nhỏ, cố ăn hết bát cơm.
Ở trường, Uyển Dao thường chọn chỗ ngồi gần tường, tránh tầm nhìn của giáo viên và bạn bè. Nếu giáo viên gọi trả lời, cô sẽ đứng lên rất nhanh, nói đủ ý, rồi ngồi xuống ngay, tim đập mạnh. Bạn bè rủ chơi hay tham gia câu lạc bộ, cô chỉ cười và lắc đầu.
Cuối tuần, gia đình thường đi chợ hoặc thăm họ hàng. Cô đi cùng nhưng gần như không chen vào câu chuyện, chỉ ngồi một góc, nghe mọi người nói rồi mỉm cười gật đầu. Không ai hỏi cô nghĩ gì, và cô cũng không chủ động nói.
Cuộc sống trôi chậm, đều, không biến cố. Ngày nào cũng lặp lại như vậy, khiến cô dần tin rằng chỉ cần ngoan ngoãn và im lặng, mọi thứ sẽ yên ổn.
Lúc này anh trai cô chưa đi nước ngoài. Vì bận thi cấp 3.
Cô gục xuống bàn. Đau đớn kịnh liệt ngón tay khẽ giật
Một hồi lâu.
Trán cô đầm đìa mồ hôi.
Cô cảm thấy chắc giờ. Cô trông không khác gì. Con ma nữ trắng toát cả mặt.
Cô phải nghĩ cô không phải hạ chu. Mà là uyển dao.
Nhìn quyển vở bị cô ghì phải.hơi nhàu lại cô quan sát nét chữ. Thật lâu
Bàn tay mảnh khảnh. Đặt lên cây bút bi. Từ đầu ngón tay điều khiển nét bút.
Bắt đầu viết.
Những bài tập này. Cô đều đã làm, ai bảo trên núi, lạc hậu không có ai dậy học. Bà cô biết chữ, dậy cô, bác ở dưới trần bán sách, dậy cô toán học. Văn học, sử học cô đều phải học. Biết về thế giới của mình. Mong tương lai có thể giúp ích cho quốc gia.
Bản thân nhỏ bé thì giúp những điều nhỏ bé. Không cần phải to lớn làm gì.
Lúc đầu khi viết vẫn là chữ, của cô hạ chu.
Nhưng để viết những chữ, ngoan ngoãn ấy. Cô đã dùng ký ức, còn xót lại của uyển dao. Bắt chiếc viết lại.
Cô viết đi viết lại.
Cứ viết
Cứ viết mãi
Cuối cùng….
Tiếng tùng… tùng… tùng vang dài từ dãy nhà chính, âm vang lan qua hành lang rồi vọng vào lớp học. Uyển Dao ngẩng đầu, tay vẫn đặt trên trang vở đang viết dở.
Đã thành công, viết như cô ấy
Bây giờ cô là cô ấy. Không phải hạ chu.
Từ ngoài sân, tiếng bước chân rộn ràng kéo đến. Tiếng cười, tiếng gọi nhau í ới, tiếng dép kéo lê lạo xạo trên nền gạch.
Chỉ vài giây sau, cửa lớp bật mở. Từng nhóm bạn ùa vào, ghế kéo ken két, bàn rung lên vì ai đó đặt cặp quá mạnh. Mùi nắng ngoài sân hòa với mùi mồ hôi, mùi giấy vở mới, chen chúc trong không gian chật hẹp.
Uyển Dao cúi đầu hơn, ngón tay mân mê mép vở. Cô không chen lời vào câu chuyện của họ, cũng không ai hỏi cô vừa làm gì. Tiếng ồn ào như thành một bức tường, cô ngồi yên phía sau, mặc cho nó vây quanh mà không chạm tới.
Đúng rồi là vậy. Cái cảm giác. Không muốn ai để ý, tự ti, trống rỗng này.
Là điều mà hạ chu, chưa bao giờ cảm nhận.