Sáng sớm, ánh nắng đầu tiên len qua khe rèm, đọng lại trên góc bàn học. Đồng hồ báo thức chưa reo, nhưng Uyển Dao đã mở mắt. Không vội ngồi dậy, cô nằm im vài phút, nhìn trần nhà, tai nghe tiếng chim ngoài cửa sổ.

Lúc đứng dậy, sàn nhà hơi lạnh, khiến cô khẽ co chân lại một chút trước khi xỏ dép. Cô đi đến nhà tắm rửa mặt, nước lạnh làm tỉnh táo hẳn. Nhìn gương, cô nhẹ nghiêng đầu, chỉnh tóc một chút — chẳng phải vì muốn đẹp, chỉ là muốn mọi thứ gọn gàng.

Bữa sáng đơn giản: một ly sữa, một cái bánh mì nhỏ. Vừa ăn, cô vừa nhìn thời khóa biểu dán trên tủ lạnh, thầm nhẩm hôm nay có những tiết gì.

Trên đường đến trường, nắng chưa gắt. Có vài chiếc lá rụng lăn bên lề đường, mùi sương sớm vẫn còn vương trên cỏ. Cô không nghe nhạc, cũng không nghịch điện thoại — chỉ đi, và để ý từng chi tiết xung quanh như thể tất cả đều đáng để ghi nhớ.

Đến trường, tiếng trống chưa vang. Uyển Dao bước vào lớp, vẫn là chỗ ngồi cũ bên cửa sổ. Cô mở sách, lấy bút, không có ai nói chuyện cùng nhưng không thấy trống trải.

Hay vì đã quen đây. 

Một ngày học lại bắt đầu — nhưng với cô, chẳng ngày nào giống ngày nào. Mỗi tia sáng, mỗi làn gió, mỗi tiếng gọi nhỏ ngoài hành lang đều là điều mới mẻ mà cô sẽ âm thầm giữ lại trong lòng.

Ừ thì cô là hạ chu mà, đương nhiên là cảm nhận mọi thứ sẽ khác với uyển dao. 

Tuy là có thể thiếu tự tin. Và tự ty 

Nhưng mà đối với cô, đây là một trải nghiệm. Tuyệt vời

Mang lại trải nghiệm. Về tính cách. Có một không hai trên đời. 

Có thể sẽ cô đơn, nhưng tâm hồn của cô sẽ lấp đầy khoảng trống của uyển dao. 

Học lại là trải nghiệm gì. 

Học là quá trình tiếp nhận, hiểu và ghi nhớ kiến thức, kỹ năng hoặc trải nghiệm từ bên ngoài — qua sách vở, người khác, hoặc chính bản thân mình.

Nó không chỉ là để biết nhiều hơn, mà là để thay đổi cách nhìn, cách nghĩ, và cách sống.

Có khi học là đọc một trang sách.

Có khi học là nghe người khác nói.

Có khi học là tự mắc lỗi rồi sửa.

 

Nói đơn giản: học là lớn lên trong nhận thức. Ai còn học, người đó còn đang phát triển.

Quay lại tuổi học trò có trải nghiệm gì. 

Quay lại tuổi học trò là quay lại một khoảng đời chưa bị gấp gáp bởi tương lai, chưa bị mài mòn bởi lo toan.

Là khi tiếng trống trường vẫn có thể làm tim rung lên.

Là khi một ánh mắt lạ cũng đủ khiến một ngày bối rối.

Là khi sai một phép toán, điểm thấp một bài kiểm tra cũng khiến buồn cả chiều — nhưng rồi hôm sau vẫn cười.

Quay lại tuổi học trò, không phải để làm lại, mà là để nhìn lại bằng đôi mắt đã biết trân trọng.

Là sống lại một thời từng cho là bình thường, để thấy nó quý giá đến mức không thể nào lặp lại.

Sống một đời lại. Hoặc là nói cách khác là.sang một thế giới mới. 

Cô cũng có chút nhớ bà, và bé mèo ở nhà. 

Cô vẫn nhớ chứ sao có thể quên,người đã chăm bổng cô từ bé, dậy cô là một người tốt. Khuyên cô phải biết lắng nghe, chịu khổ với cô thì bà là người quan trọng. 

  Một người đã trao tình thương cô đã rất trân trọng— người duy nhất trong đời  luôn nhẹ nhàng, luôn chờ đợi, không đòi hỏi, không ràng buộc gì.

Bà không dạy cô phải giỏi, phải ngoan, phải hơn ai cả. Bà chỉ nấu cơm, gấp chăn, chải tóc và nói:

“Hôm nay con có mệt không?”

Tình thương của bà không ồn ào. Là chiếc bánh ú gói sẵn dù Hạ Chu bảo không đói. Là ánh đèn chờ đến khuya dù cô chưa về. Là dáng lưng còng đi hái thuốc bên đồi, rồi dúi vào tay cô mấy cọng:

“Con hay ho, lấy cái này nấu uống.”

Dù Hạ Chu có hời hợt, có mải mê lớn, thì bà vẫn ở đó, yêu mà không cần được đáp lại.

Với Hạ Chu, bà là một nơi chốn, không phải một người.

Là nơi cô có thể im lặng, vẫn được hiểu.

Là nơi cô quay về, vẫn được yêu.

Vậy nên bà quan trọng đến nhường nào. 

Quyết định đi theo hệ thống 156, liệu có đúng, thôi thì cuộc đời luôn phải chọn. Vì đã chọn lên không thể hối hận. 

Suy nghĩ trọng lòng, nhiều đến không xuể được. 

Ngồi học. Tay vẫn cắm cụi viết

Tiếng trống ra về vàng lên… 

Tùng… tùng.. Tùng… 

Và rồi… 

Chiều buông nhẹ. Uyển dao rời trường, vai đeo cặp, bước chân thong thả men theo con đường nhỏ trở về căn nhà trọ yên tĩnh. Trời nắng nhạt, gió thổi qua những tán cây, làm mấy chiếc lá vàng rơi lác đác quanh chân cô.

Về đến nhà, cô đặt cặp xuống chiếc bàn nhỏ sát cửa sổ, đứng yên một lát nhìn ánh sáng cuối ngày trải lên bậu cửa. Rồi như thường lệ

Gọi bố mẹ bảo mình đã về. 

Không thấy ai trả lời.

 không nghe thấy tiếng mẹ đâu. Gọi một vòng, mới thấy mảnh giấy dán trên tủ lạnh: “Mẹ ra siêu thị, về trễ. Ăn gì thì tự nấu nhé. Tiền trong ví bố vẫn để ngăn dưới như cũ.”

Cô gật nhẹ, cất tiếng “Dạ” dù chẳng ai nghe.

Mẹ cũng không thấy. 

Lên phòng thay đồ, rồi bước xuống bếp, mở tủ lạnh — chỉ còn ít trứng, cà rốt và đậu que. Cô lục ngăn kéo, thấy ví bố. Mở ra, lấy vài tờ tiền, rồi nhét lại ngay ngắn như cũ.

Điện thoại cô vẫn còn 36%, đủ để tra món đơn giản.

Cô mang túi vải ra ngoài, đến cửa hàng gần nhà. Trời vẫn sáng, gió lùa nhẹ qua tóc. Cô mua thêm thịt, rau, vài miếng đậu và một hộp nấm.

Về đến bếp, cô rửa tay, buộc tóc lên, lấy thớt, dao, bắt đầu nấu. Không phải sành sỏi, nhưng từng động tác đều tỉ mỉ, chậm rãi — như đang làm cho chính mình một bữa thật ngon. 

Nồi canh nóng dần. Mùi thơm lan ra, lặng lẽ.

Bố chưa về. Anh trai ở trên lầu, phòng đóng cửa.

Cô dọn ra một phần, ăn một mình ở bàn ăn dài. Không buồn, cũng chẳng vui. Chỉ là một chiều bình thường, không có ai nói gì.

Ăn xong, cô rửa bát, lau bàn. Căn nhà vẫn im như cũ.

Để lại đồ ăn cho anh trai, nếu có xuống thì ăn. 

 

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play