Khi lời cuối của hệ thống vừa dứt, mặt đất dưới chân cô biến mất.
Không phải rơi, cũng không phải bay lên. Mà là bị kéo đi. Từng thớ cơ thể như tách khỏi trọng lực, từng dây thần kinh bị kéo căng như một sợi chỉ đang bị giật mạnh.
.không cảm nhận được màu nữa, Chỉ có một khoảng trống trắng xóa, lạnh ngắt, không chút hơi thở , nhịp tim của cô rõ ràng đến thế — như thể cô đã chết một giây trước đó.
Cô không thở được. Rất khó khăn hít từng ngụm, Không nghĩ được gì . Mọi cảm giác về "bản thân" bị lột sạch trong vài nhịp chớp mắt.
Rồi đột ngột — ầm.
Cảm giác trọng lượng ập về. Mùi gỗ ẩm, tiếng ve kêu, ánh nắng xuyên qua song cửa. Cô có thể cảm nhận được — mọi giác quan như bừng tỉnh nắng cho ấm áp ve cho sự ồn ào nho nhỏ .
Hệ thống mở lời:
“Truyền tống hoàn tất.”
“Vai diễn đầu tiên: nhân vật ngoài lề –nữ nhút nhát " Thiết lập chuẩn bị gửi đến.”
Ký ức nguyên chủ hiện lên cái đầu của hạ chu đau đến mức toát mồ hôi lạnh .
Tên cô là gái này là Uyển Dao. Dáng người nhỏ nhắn, giọng nói lúc nào cũng thấp, mắt nhìn xuống, tay thường xuyên siết vào vạt áo như thể chỉ cần người ta lớn tiếng một chút thôi là cô sẽ co lại.
Uyển Dao sinh ra trong một gia đình bình thường, không ai bạo hành, không ai chửi rủa, nhưng cũng chẳng ai thật sự quan tâm. Cô học cách làm người dễ chịu, dễ bảo, không làm phiền ai — như một thói quen.
Cô không thích chen vào giữa đám đông. Trong lớp, lúc bạn bè giơ tay tranh nói, cô chỉ cúi đầu ghi chép. Khi người ta nhắc tới một hoạt động nhóm, cô luôn là người làm phần nhỏ nhất, không ai ghét, nhưng cũng chẳng ai cảm ơn.
Thế giới trong mắt Uyển Dao giống như một nơi quá sáng, còn cô thì quá mờ nhạt. Cô luôn có cảm giác mình sống sát mép một tờ giấy, chỉ cần ai đó lật trang là cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời họ.
Cha cô là – Uyển Phúc Minh:
Là một nhân viên xuất xắc, ít nói, sống nguyên tắc. Trong mắt ông, con gái ngoan là con gái không gây phiền. Ông không đánh, không mắng, nhưng chưa từng hỏi “hôm nay con có mệt không?”. Mỗi lần nói chuyện chỉ xoay quanh câu “cẩn thận, đừng làm mất mặt”.
Mẹ cô là – Trương Lệ:
Một người phụ nữ nội trợ, hay so sánh con mình với “con nhà người ta”. Với bà, Uyển Dao là “được rồi”, không phải gánh nặng nhưng cũng không phải niềm tự hào. Hay nhắc: “Con gái thì đừng ham hơn thua, yên phận là tốt rồi.”
Anh trai cô là – Uyển Gia Hạo:
Hơn Uyển Dao 5 tuổi. Học giỏi, đi làm xa, ít khi về nhà. Khi còn nhỏ, anh từng che chở cho cô một lần – rồi từ đó chẳng quan tâm thêm nữa. Lâu lâu nhắn tin hỏi thăm, nhưng chỉ là “ba mẹ sao rồi?”, chưa từng hỏi “em thì sao?”.
Ký ức này không đau khổ đến mức tột cùng, nhưng cô đơn triền miên, không có chỗ dựa thật sự.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Uyển Dao tự ý chuyển đến một thành phố khác làm việc. Cô nói là "muốn tự lập", nhưng thật ra... chỉ là vì ở nhà cũng chẳng khác gì ở trọ – không ai thật sự cần cô ở đó.
Cha mẹ không đuổi cô đi, cũng không dữ lại.
Cha mẹ không phản đối, chỉ dặn một câu:
“Ra ngoài thì sống cho tử tế, đừng làm điều gì khiến người ta chê cười là được.”
Không ai níu kéo gì cả . Cũng chả ai để tâm “ở một mình có ổn không?”.
Cô lặng lẽ xách vali đi khẽ khàng khóc, mà không ra tiếng
Đó là lý do cô không ở nhà, xau khi tốt nghiệp, không phải vì mâu thuẫn, mà vì… chẳng có lý do gì để ở lại.
Uyển Dao học xong đại học với tấm bằng không nổi bật. Cô không xuất sắc, cũng không kém, chỉ đơn giản là “đủ”. Ra trường, cô làm thư ký hợp đồng cho một công ty nhỏ, công việc ổn định nhưng nhàm chán, không ai để ý cũng không ai phàn nàn.
Cô sống một mình trong căn phòng trọ vách mỏng, ngày đi làm, tối về ăn cơm hộp, thi thoảng gọi điện cho bố mẹ nhưng cũng chỉ vài câu xã giao. Không bạn thân, không yêu đương, không ràng buộc gì quá rõ ràng.
Cuộc đời cô cứ vậy, trôi qua êm ru như một dòng nước không bọt. Không cao trào với cuộc đời người khác , không biến cố với bản thân , không ai có cô trong ký ức nhạt nhòa, của tuổi học trò .
Đi làm
Rồi đi về
Gọi cho bố mẹ, và rồi cũng không đáng nhắc đến.
Đến năm ba mươi hai tuổi, sau một lần sốt cao không ai phát hiện, cô gục xuống trong phòng, mất đi lặng lẽ. Ba ngày sau mới có người gõ cửa vì thấy không đến chấm công.
Khép lại ký ức. Dần dần cô cũng đỡ đau chút…