“Thánh Bồ Tát từng dạy, sắc tức là không...”
Ngọc Châu trở mình, y cảm thấy hôm nay giọng Tình Thải tỷ tỷ có hơi khàn, nhưng lại lạ kỳ dễ nghe, loại âm thanh này còn khiến y an tâm hơn cả trước kia. Chỉ là nếu có thể nghe từ nơi y quen thuộc thì càng hay.
Thời Diên niệm kinh một lúc, cũng không rõ là do lời kinh hay do mùi dược hương nhè nhẹ toát ra từ người Ngọc Châu, mà khiến hắn cũng có chút ngái ngủ.
Hành Trung vốn chu đáo, thấy vậy liền giúp Thời Diên cởi áo khoác ngoài, sau đó dập tắt nến rồi rời khỏi trướng. Thời Diên nằm xuống bên cạnh Ngọc Châu, tối nay coi như hiếm hoi được một đêm ngủ ngon.
Bên ngoài doanh trướng, Khởi Cư Lang đã bắt đầu vung bút chép lại chuyện đêm nay, Hành Trung định lại gần xem thử, nhưng bị Khởi Cư Lang chắn mất hơn nửa trang giấy, đành ngậm ngùi bỏ cuộc.
Ngọc Châu ngủ cực kỳ không yên, gần như lăn qua lăn lại cả đêm, Thời Diên thật sự bất lực, chỉ đành hai tay hai chân siết chặt y ôm vào lòng, lúc ấy mới yên được đôi chút.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cả người Ngọc Châu đang dán chặt trên người Thời Diên, y lúng túng rút chân mình lại, lặng lẽ buông ra.
Y vừa nhúc nhích, Thời Diên đã mở mắt, trong mắt thanh tỉnh, như thể suốt đêm chưa từng chợp mắt.
“Chào buổi sáng.” Ngọc Châu ngồi dậy duỗi vai.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play