Ngọc Châu nhìn quanh một vòng, không có dụng cụ gì tiện tay, bèn đi nhặt một viên đá nhỏ bên cạnh, dùng đá thay tay cuốc, đào một cái hố lớn ngay chỗ y từng sinh trưởng, chôn luôn cái bao vải đầy bạc vào đó. 
Chôn xong, nghĩ nghĩ, lại múc thêm mấy vốc đất bỏ vào trong bao quần áo.
Làm xong hết những việc đó, Ngọc Châu lại ríu rít kể rất nhiều chuyện, chủ yếu là mấy ngày qua ở bên Thời Diên ăn những gì, rồi còn đem kinh văn mỗi ngày Tình Thải đọc cho y nghe đọc lại một lần cho lão Dung Thụ với đại thạch đầu: “Ta vẫn chưa biết chữ, mấy phần sau họ chưa cho ta tụng, nên ta cũng không biết.”
Ngọc Châu nhéo nhéo chân mình, cảm thấy hơi tê mỏi: “Ta đói bụng rồi, phải về thôi.”
Lão Dung Thụ vẫy cành cây tạm biệt y, đại thạch đầu thì vẫn chỉ rầm rì một tiếng, không nói lời nào.
Ngọc Châu không biết là sau khi y rời đi, có người đã tới lật chỗ y chôn bạc lên, thấy không có gì khả nghi thì lại đắp đất lên như cũ.
Một người khác thì vòng quanh cây đa xem xét tỉ mỉ, rồi lại nhìn sang tảng đá, cũng không phát hiện dấu vết gì đặc biệt hay tín vật truyền tin. Hai người không nói lời nào, trao đổi ánh mắt rồi rời khỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play