Vụ Minh Sơn kéo dài mấy trăm dặm, quanh năm mây mù dày đặc bao phủ, giữa núi có vô số sinh linh sinh sống.

Ngọc Châu chính là một gốc nhân sâm sinh trưởng trong Vụ Minh Sơn. Y tựa lưng vào một gốc đa to đến bốn người ôm không xuể, bên cạnh là một tảng đá chẳng biết đã nằm yên ở đây bao lâu.

Y cũng không nhớ rõ mình bắt đầu sinh ra linh trí từ khi nào, chỉ là một ngày nào đó, y bỗng nghe thấy âm thanh nói chuyện của các sinh linh xung quanh. Từ lúc ấy, y liền sinh trưởng ở nơi này.

“Ai u, cái bộ xương già này của ta, rốt cuộc phải chờ tới bao giờ mới được độ kiếp đây?” 

Lọt vào tai y là một giọng nói trầm thấp, có phần thê lương. 

Ngọc Châu nghĩ, chắc là cây đa mà y tựa vào là lão Dung Thụ đang than thở.

“Ngươi độ kiếp? Thôi đi, cái bộ xương cũ nát của ngươi mà độ kiếp, lỡ mà bốc cháy thì mấy tiểu vật quanh đây cũng bị vạ lây mất.” Âm thanh thanh thúy như tiếng đá va nhau, chắc là tảng đá bên cạnh y lên tiếng.

“Hừ, lại châm chọc ta rồi.” Gió thổi làm sương mù lay động, lão Dung Thụ khẽ lắc mấy cành cây.

“Ngươi là tảng đá hấp thu tinh hoa trời đất hơn ngàn năm, sao còn không biến ra được cái hình dáng con khỉ gì đó.”

Ngọc Châu nghe mà buồn cười, hai phiến lá trên người khẽ run run. Y rất thích nghe cây đa tinh và cục đá tinh trò chuyện, vì có thể nghe được nhiều chuyện thú vị, nhất là mấy câu chuyện về khỉ, lần nào cũng dựng tai nghe chăm chú. 

Tiếc là lần nào lão Dung Thụ cũng kể nửa chừng rồi dừng lại, làm y không biết kết cục thế nào.

“Tiểu nhân sâm này, sao đến giờ vẫn chỉ biết lay động lá cây thế?” Cục đá bị cây đa trêu chọc cũng chẳng giận gì, trái lại còn vui vẻ liếc nhìn Ngọc Châu đang vểnh tai nghe chuyện phiếm.

“Bao lâu rồi mà còn chưa nói được một câu ra hồn.”

“Nó vẫn còn là tiểu hài tử, biết nói gì chứ!” Lão Dung Thụ nói.

“Linh trí của nó mới sinh ra có ba trăm năm thôi.”

Ngọc Châu hơi nghiêng người về phía sau, như thể đang phụ họa đồng tình với lời của lão Dung Thụ.

“Hôm kia tiểu hồ ly ấy trở về rồi.” Cục đá tinh nói.

“Nói là đỉnh núi sắp có biến cố.”

Tiểu hồ ly là một con cáo đã hóa hình vài năm trước. Sau khi hóa hình thì hắn rời núi xuống nhân gian, mãi mấy hôm trước mới quay về.

Tiếc là lúc hắn về thì Ngọc Châu đang ngủ, không nghe được hắn kể chuyện nhân gian, nên giờ cục đá tinh nói đến thì y liền lập tức chăm chú lắng nghe.

“Biến cố gì chứ? Vụ Minh Sơn từ khi trời đất khai thiên đã đứng sừng sững ở đây, ai có thể dời nó đi được?” 

Lão Dung Thụ sống ở Vụ Minh Sơn còn lâu hơn cả cục đá tinh, đã quên mình nằm ở đây bao lâu rồi, nhìn bao lượt nhật nguyệt thay nhau, nhưng vẫn chưa chờ được cơ duyên hóa hình, cứ thế mà ở mãi trong núi.

“Không phải vậy.” Cục đá tinh nói.

“Là vùng chân núi của Vụ Minh Sơn, bên phía thiển sơn gần mấy thôn làng, sắp bị hoàng gia quy hoạch làm khu săn bắn. Tiểu hồ ly nói các yêu quái trong núi tốt nhất đừng tùy tiện ra khỏi rừng sâu.”

“Bình thường yêu quái ấy à, sợ là không chịu nổi khí thế trên người hoàng thất.”

Lão Dung Thụ thì lại chẳng mấy để tâm: 

“Chúng ta đâu có chân dài mà chạy được tới tận thiển sơn? Mấy năm nay trong núi có thêm được mấy sinh linh sinh linh có linh trí đâu, thế gian bây giờ không còn giống thời linh khí sung túc ngày xưa nữa.”

Cục đá tinh liếc nhìn thân thể ngắn ngủn tròn tròn của mình: “Nói cũng đúng, chỉ sợ mấy con chân dài kia đừng để bị xem là con mồi rồi bị túm đem đi ăn thịt.”

Cây đa thở dài: “Không sinh ra linh trí thì sớm muộn gì cũng bị ăn thôi, rốt cuộc vẫn là do tạo hóa.”

Nghe bọn họ nói vậy, Ngọc Châu cũng âm thầm thở phào. Dù sao y không phải động vật, y cũng đâu có chân đâu.

“À mà, tiểu hồ ly xuống nhân gian làm gì vậy?” Lão Dung Thụ không nhịn được tính hay hóng hớt trong lòng, vẫn là hỏi ra.

“Ngày đó người ta nói chuyện thì ngươi đang ở đâu hả?” Cục đá tinh hỏi ngược lại.

“Thì ta đi tu luyện còn gì.”

Cục đá tinh lúc này mới đáp: “Hắn nói là đi báo ơn. Hồi rất lâu trước, lúc hắn còn là một tiểu hồ ly từng sa vào bẫy thợ săn, là có người cứu hắn. Giờ hắn hóa hình rồi thì liền muốn xuống núi để báo ơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play