Ngọc Châu sửng sốt: “Không phải nha, ta chẳng phải đã nói cho ngươi đường tu tiên để phi thăng rồi sao? Đó chẳng phải là báo ơn à?”
Khóe môi Thời Diên cong lên: “Tàng Thư Lâu là của ta, sách là của ta, chữ là ta tự đọc, ngươi đã làm cái gì?”
Ngọc Châu phồng má nhíu mày: “Ngươi nhất định phải nói như vậy à... Cái này là ta từ Tàng Thư Lâu gỡ xuống đem đến cho ngươi đó nha...”
“Vậy coi như ngươi trả ơn lấy lệ như thế?”
Ngọc Châu thở dài: “Vậy được rồi... Nhưng mà, ngươi không thể đổi nguyện vọng khác sao?”
“Có thể. Ta sẽ suy nghĩ.”
Ngọc Châu lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, y xoa xoa bụng: “Ta thấy hơi đói rồi.”
Thời Diên đẩy về phía y một đĩa thịt nướng trước mặt mình: “Ăn đi.”
Hắn là hoàng đế, tất nhiên không cần tự tay nướng thịt, đặt trước mặt hắn toàn là phần tốt nhất. Chỉ tiếc số lượng không nhiều nên hoàn toàn không đủ lấp đầy cái bụng không đáy của Ngọc Châu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play