Thời Diên cảm thấy những chuyện còn lại không cần phải nói nữa. Đây vốn là sự ăn ý trong lòng bọn họ, không cần phải nói ra thành lời. Ngọc Châu tuy chưa hiểu tình yêu là gì, nhưng hắn biết là trong lòng y, hắn khác biệt so với tất cả những người khác, vậy là đủ rồi.
Ngọc Châu tựa đầu lên vai hắn, nhớ lại hôm ở tướng phủ thì Dung thúc cùng Thạch Lỗi đã dặn dò.
Bọn họ ở kinh thành, tự nhiên cũng biết chuyện Thời Diên muốn lập Ngọc Châu làm hậu. Là bằng hữu nhiều năm nên bọn họ tất nhiên không muốn Ngọc Châu và Thời Diên ràng buộc sâu đến vậy. Chung quy mà nói, đây không phải chuyện tốt.
Tính ra, Ngọc Châu đã hơn một ngàn tuổi. Sau khi hóa hình thì chỉ cần không phải chính y tìm đến cái chết, thì có thể sống mãi. Thời Diên dù là đế vương, dù tôn quý đến đâu thì chung quy vẫn là phàm nhân. Hắn sẽ già đi và sẽ chết. Ngọc Châu càng gắn bó sâu với hắn, vậy thì sau này hàng ngàn hàng vạn năm thì y phải sống thế nào?
Cũng may hiện tại Ngọc Châu vẫn chưa hiểu tình yêu. Y là nhân sâm hóa hình, so với động vật hóa hình như Phù Tâm thì bản tính vốn đã khác, có những điều y không sao lý giải nổi.
Tỉ như thứ gọi là tình cảm, y hoàn toàn không hiểu. Hành động của y, tất cả chỉ bởi một chữ “ơn”. Bọn họ cũng hy vọng Ngọc Châu vĩnh viễn không cần hiểu tình yêu. Thời Diên với y, chẳng qua chỉ nhiều hơn bọn họ một chữ “ơn” đó.
Mà thật ra chỉ riêng việc y dốc lòng, dùng máu tim, lần đó nghĩa vô phản cố chắn kiếm cho hắn thì đã đủ để báo đáp ân tình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT