Ngọc Châu hoảng hốt đến mức xoay vòng vòng: “Không phải đâu Văn tướng, chúng ta thật sự không phải yêu tinh xấu xa…”
“Nếu ngươi là hồ yêu, động đến căn cơ quốc gia của ta thì ta tuyệt sẽ không nể tình.” Văn Xuyên chống tay lên bàn, mày nhíu chặt.
Ngọc Châu ôm ngực, hơi thấy bị thương. Y vẫn luôn nghĩ mình và Văn Xuyên là bằng hữu, lại không ngờ rằng là trên đời này chỉ có Thời Diên mới không để tâm đến thân phận yêu tinh của y.
Trong lòng y có chút khổ sở, nhưng y nghĩ người càng khổ sở hơn hẳn là Phù Tâm. Vì tâm tình của hắn, Ngọc Châu vẫn chọn ở lại, đứng đối diện với Văn Xuyên: “Chúng ta thật sự chưa từng làm chuyện xấu. Tánh mạng của ngươi đều là nhờ tiểu hồ ly cứu được, hắn còn từng vì ngươi mà quỳ xuống trước triều đình cầu xin cho ngươi…”
Ngọc Châu còn chưa nói hết lời đã bị Phù Tâm che miệng lại. Đôi mắt hắn đỏ lên, quật cường không chịu nhìn Văn Xuyên, chỉ nhìn đỉnh đầu Ngọc Châu: “Ta sẽ cùng bọn họ rời đi trong đêm nay.”
Ngọc Châu muốn gỡ tay hắn xuống, nhưng sức lực Phù Tâm rất lớn nên trực tiếp kéo y đi, để lại Văn Xuyên một mình đứng đó, thở hổn hển. Hắn lấy khăn tay che miệng, trên vải đã nhuộm điểm đỏ tươi.
.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT