Ngọc Châu vẫn còn khoác áo choàng của Thời Diên trên người, lúc này đang đảo mắt nhìn quanh, quan sát cách bày biện trong phòng. Không thấy Thời Diên đâu thì y bắt đầu lo lắng, thân thể hơi cúi lại, như bản năng tạo thành một tư thế phòng vệ.

Hành Trung nhìn dáng vẻ co ro thành một nhúm của Ngọc Châu, cố gắng nở một nụ cười thật hiền hòa:

“Ngài muốn sang thiên điện nghỉ ngơi không?”

Ngọc Châu lắc đầu, nắm chặt áo khoác của Thời Diên, đôi mắt nhìn hành trung đầy đề phòng.

Hành Trung đành bất lực, chỉ cho rằng y chưa quen có người ở bên cạnh, liền nhẹ giọng hỏi:

“Ngài có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?”

Câu này thì Ngọc Châu hiểu được. Y cúi đầu nhìn thân thể mình: thường thì lúc này, y đã duỗi rễ hút dinh dưỡng từ đất rồi, bây giờ hóa hình làm người nên chắc cũng cần ăn để hấp thụ dinh dưỡng thôi.

Thấy y gật đầu, Hành Trung đưa tay định đỡ y, Ngọc Châu liền nắm lấy tay hắn, đứng dậy thử bước. 

Y thử học cách người ta di chuyển, chân từng bước dò dẫm, tuy loạng choạng nhưng không ngã. Y nghiêng đầu nhìn hành trung, đôi mắt sáng rỡ đầy vui vẻ, như muốn chia sẻ phát hiện lớn lao:

“Ta biết đi rồi...”

Hành Trung không nói gì, chỉ lẳng lặng đỡ y. Hai người đi rất chậm, nhưng cuối cùng cũng ra khỏi tẩm điện. Bên ngoài có người canh giữ, ai nấy đều cúi đầu thật thấp, không một ai dám ngẩng đầu nhìn Ngọc Châu. Sau khoảng thời gian ngắn thì họ mới đến được thiên điện.

Vừa bước vào, ánh mắt Ngọc Châu lập tức dính vào bàn ăn đầy ắp món ngon. Y quay sang nhìn hành trung, ngập ngừng hỏi:

“Ta… ăn?”

Hành Trung gật đầu: “Ngài muốn dùng bữa trước, hay muốn tắm rửa trước?”

Ngọc Châu suy nghĩ một chút, trông thấy bồn tắm đặt ở một bên. Là một cây nhân sâm, điều y cần nhất vẫn là hơi nước. Y chỉ vào bồn tắm, Hành Trung liền đỡ y đi đến đó:

“Ngài có cần nô tài hầu tắm không?”

Y lắc đầu.

Thấy y bây giờ đã đứng vững, hành động cũng không còn khó khăn nên Hành Trung liền lui ra ngoài điện.

Ngọc Châu run rẩy bước lên ghế, cởi áo khoác và xiêm y, động tác vụng về mà chậm chạp bước vào bồn tắm. Y thở ra một hơi dài.

Thoải mái quá. 

Khi còn là cây, muốn hấp hơi nước y phải vươn rễ thật sâu để hút cho đủ. Bây giờ có thể ngâm cả người trong nước, đúng là việc sung sướng nhất từ khi làm nhân sâm đến giờ.

Y gác tay lên thành bồn, đầu cũng tựa vào đó. Hơi nước bốc lên, khiến y dần mơ màng, mơ mơ hồ hồ thiếp đi. Hôm nay là ngày đầu tiên y làm người, tâm trí vẫn còn hỗn loạn và hưng phấn. Nước ấm khiến y càng thêm mỏi mệt, tựa vào bồn tắm, ngủ lúc nào không hay.

Lúc Thời Diên xử lý xong nghi thức cùng Lễ Bộ, lại thay xiêm y ở thiên điện khác rồi mới quay về tẩm cung.

Tẩm cung yên ắng, Hành Trung đứng ngoài cửa. Hắn hỏi: “Người đâu?”

“Ở thiên điện phía tây, đang tắm. Công tử không muốn có người hầu hạ.”

Thời Diên gật đầu, quay người đi về phía thiên điện. Hành trung theo sau, đi bên kia là khởi cư lang, người chuyên ghi chép sự vụ. Sáng nay bệ hạ mang một mỹ nhân từ núi về, chuyện đã lan ra khắp nơi trong cung. Bất kể là chuyện gì thì khởi cư lang cũng phải ghi chép đầy đủ.

Khởi cư lang này rất biết nhìn sắc mặt Thời Diên, thấy hắn không cho phép vào nên liền tự động dừng bước ở cửa, dựa vào trí tưởng tượng mà ghi chép một đoạn đầy rực rỡ sinh động, cứ như tự mình chứng kiến cảnh ấy vậy.

Thời Diên bước vào thiên điện. Bên trong tĩnh lặng không một tiếng động. Hắn quay đầu nhìn, liền thấy Ngọc Châu đang ngủ say trong bồn tắm.

Nước trong bồn đã nguội, vậy mà Ngọc Châu vẫn ngủ rất ngon. Đến khi cảm nhận được ánh mắt hắn dừng lại trên người mình, y mới dần dần tỉnh dậy. Nhìn thấy Thời Diên, gương mặt Ngọc Châu lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Đây chính là ân nhân của y.

Thời Diên đưa tay gõ nhẹ vào thành bồn:

“Dậy đi.”

Ngọc Châu nghe lời vô điều kiện, không chút phòng bị đứng dậy khỏi bồn, vươn tay lấy khăn vải ở bên cạnh quấn tạm trên người. Sau đó bước đến bên Thời Diên, bước đi còn khập khiễng vụng về, nhưng tràn đầy sức sống. Y nghĩ, nếu bây giờ được phơi nắng thì tốt biết mấy.

Tóc y ướt nước, bết vào khăn. Thời Diên nghiêng đầu nhìn, nhận ra tóc y không hẳn màu đen, mà có ánh trà nhẹ. Sáng nay hắn cũng đã thấy đôi mắt ấy, cũng là màu trà.

Lúc này Ngọc Châu đến bên cạnh hắn, mùi hương trên người y càng rõ là dược hương, nhưng không hề gắt.

Ngọc Châu ngẩng đầu nhìn hắn, cười tủm tỉm: “Ân nhân.”

Y vừa lau khô người, vừa lấy xiêm y ở giá treo bên cạnh, mơ màng mặc vào. Thời Diên chỉ ngồi đó nhìn, không có ý định giúp đỡ.

Đợi y mặc xong thì hắn cũng ngồi xuống bên bàn. Ngọc Châu ngồi xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm bàn đồ ăn, nuốt nước bọt một cái rõ to. Dù là hành động rất nhỏ, cũng không thoát khỏi ánh mắt của Thời Diên:

“Ngươi từ đâu đến? Tên là gì?”

Ngọc Châu hít một hơi thật sâu, trong không khí toàn mùi thức ăn thơm lừng, y chẳng có tâm trí đâu mà trả lời, chỉ lơ đãng đáp câu đầu tiên:

“Từ trong núi.”

“Ra núi làm gì?”

Ngọc Châu quay sang nhìn hắn:

“Ta nói là tới báo ơn.”

Thời Diên nhíu mày. Lời y nói thật thật giả giả, căn bản chẳng đáng tin. Làm sao có người lại xuất hiện đúng lúc hắn bị sét đánh, còn nói là đến báo ơn?

Hắn còn định hỏi thêm, thì Ngọc Châu đã đưa ngón trỏ chọc chọc vào mặt bàn:

“Ta ăn được không?”

Trước kia y toàn ăn đất. Món duy nhất từng thấy là gà quay mà hồ ly nhỏ mang về từ chân núi. Khi đó chỉ được ngửi mùi thôi mà đã thấy thơm đến rụng lá, y nghĩ đó hẳn là món ngon nhất nhân gian. Giờ đã thành người, đương nhiên phải nếm thử nhân gian vị thế nào.

Ngọc Châu liếc một vòng mâm thức ăn, phát hiện không có gà quay nên liền liếm môi, nhỏ giọng nói:

“Ân nhân, ta muốn ăn gà quay.”

Càng nói càng trôi chảy, xem ra nói chuyện cũng không khó lắm.

Dù sao thì, y còn thiếu người ta một mạng, thêm một con gà cũng không sao.

Thời Diên: …

Ngọc Châu mở to đôi mắt long lanh nhìn hắn, đầy chờ mong.

Thời Diên mở miệng: “Hành Trung.”

Hành Trung vẫn đang đứng chờ ngoài điện lập tức đẩy cửa bước vào, sau đó lại nhanh chóng lui ra ngoài. Chỉ một lúc sau, trên bàn đã có thêm một con gà quay thơm nức mũi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play