“Ngươi, bị sét đánh, vì ta…” 

Ngọc Châu vẫn chưa thể diễn đạt rõ ràng điều mình muốn nói, dù sao thì hôm nay mới là ngày đầu tiên y có thể nói chuyện, nhưng y cảm thấy người này hẳn là sẽ hiểu được ý y.

Khi y nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giọng lại lạnh lạnh: “Trẫm bị sét đánh là tại vì ngươi?” 

Thời Diên cũng nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, hắn có hơi không tin nổi, thật sự lại trùng hợp đến vậy sao, sét vừa vặn giáng xuống ngay người hắn.

Ngọc Châu gật đầu chắc chắn, nhưng vì chuyện hóa hình gặp lôi kiếp quá phức tạp, hiện tại y còn chưa có đủ khả năng biểu đạt rõ ràng, nên đổi cách nói khác: “Bọn họ nói… phải báo ơn.”

“Ai nói?”

Ngọc Châu như bị dọa một cái, co rụt vai lại: “Cây đa… với cục đá.”

Thời Diên: …

Lời mở đầu chẳng khớp gì lời sau.

Cứ thế, hai người lặng lẽ im lặng, chỉ còn lại tiếng gió và tiếng côn trùng xung quanh vọng về. Ngọc Châu vẫn mang dáng vẻ ngây ngô không biết gì, đúng lúc ấy từ xa vọng tới tiếng người, chắc là Hành Trung dẫn người tới tìm hắn, dù sao hắn cũng đã mất tích cả đêm. 

Hành Trung làm việc luôn thỏa đáng, hẳn sẽ không để người khác biết hành tung của hắn, nếu không hôm nay lại phải nghe mấy lão già lải nhải phiền phức.

Nhìn lướt qua Ngọc Châu vẫn còn trần như nhộng, Thời Diên suy nghĩ chốc lát rồi cởi áo ngoài của mình ra khoác lên người y. Ngọc Châu chỉ ngơ ngác nhìn hắn, đến khi hắn cúi xuống thì mới nâng tay lên, thuận tiện cho hắn giúp mặc đồ tử tế một chút.

Chỉ là Thời Diên vốn chưa từng đích thân mặc đồ cho ai, nên mặc cho Ngọc Châu cũng loay hoay vụng về, áo mặc nghiêng lệch, hở ra cả một mảng lớn ngực trắng.

Đúng lúc đó, Hành Trung cũng đã dẫn theo thị vệ chạy tới. Nhìn thấy Thời Diên chỉ mặc trung y, bên cạnh còn có một thiếu niên mặc áo bệ hạ, tất cả thị vệ đều lập tức cúi đầu, không dám nhìn thêm một cái.

Thời Diên liếc mắt nhìn Ngọc Châu, bất kể y là ai, vì sao lại xuất hiện ở nơi này thì hiện tại cũng phải giữ trong tầm mắt mình. Hắn đứng dậy, còn Ngọc Châu thì vẫn ngồi dưới đất, ngơ ngác.

Không phải là y không muốn đứng, mà là vì hôm nay là ngày đầu tiên làm người, nói còn chưa sõi, càng đừng nói đến chuyện đi đứng.

Thời Diên đứng lên rồi, dù trên người thiếu đi một lớp áo, nhưng vẫn không chút chật vật nào dù bị sét đánh cả đêm qua, hắn vẫn là người có khí thế đế vương nhất thiên hạ này. Hành Trung là người hiểu hắn nhất, vừa đến đã đưa áo khoác, giơ tay khoác lên vai hắn.

Hắn đã bước đi về phía trước, mà Ngọc Châu vẫn ngồi yên dưới đất. Trong mắt y đầy sốt ruột, cây đa và cục đá chưa từng dạy y nếu người cần báo ơn có chân dài rồi chạy đi thì phải làm sao.

Hành Trung cũng nhận ra thiếu niên kia không theo kịp, hắn ta lén liếc nhìn Thời Diên, thấy trên mặt hắn không có biểu cảm gì khác lạ thì liền quay sang phân phó thị vệ: 

“Đỡ công tử dậy đi.”

Có người tiến đến, đi đến trước mặt Ngọc Châu, y hai chân mềm nhũn, cả người gần như treo lên người thị vệ, động tác làm áo khoác trên người y cũng suýt rơi xuống.

Thị vệ lập tức quay mặt sang chỗ khác, tay chân lúng túng không biết nên đỡ thế nào. Hành Trung cũng chưa từng gặp tình huống này bao giờ, nhưng may hắn là thái giám, không có nhiều kiêng kị nên liền tiến lên, định đỡ lấy Ngọc Châu.

Nhưng chưa kịp chạm vào thì sức nặng kia đã biến mất khỏi tay hắn.

Thời Diên đã bước đến, bế ngang Ngọc Châu lên.

Ngọc Châu theo phản xạ vòng tay ôm lấy cổ hắn, giơ tay lên vừa lúc áo khoác che khuất bờ vai trần.

Thời Diên hơi nghiêng đầu, lại lần nữa ngửi được mùi dược hương nhàn nhạt vẫn lượn lờ quanh hai người từ đêm qua đến giờ.

Ngọc Châu chớp mắt, không hề e dè nhìn hắn, trong mắt toàn là ngưỡng mộ. Y nhớ trước đây cây đa từng nói: “Mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng thong dong”, y vẫn luôn tưởng tượng, phải là dáng vẻ như thế nào mới xứng với lời khen ấy, chắc là từng chiếc lá cũng phải tinh xảo mười phần mới được.

Y lại nhớ tới có một chiếc lá của mình từng hơi xoăn mép, nên cảm thấy bản thân thật sự không gánh nổi lời khen ấy.

Nhưng mà người trước mắt này thì có thể. Dù không có lá cây, dù vừa bị sét đánh thì hắn vẫn có thể xứng đôi với mọi từ ngữ đẹp nhất mà lão Dung Thụ từng nói.

Lúc Hành Trung đến cũng không mang theo nhiều người, ngựa đều để lại ở chân núi. Thời Diên ôm Ngọc Châu bằng một tay, giơ tay cởi áo khoác ra, đắp hết lên người y, rồi ôm y xoay người lên ngựa, đi thẳng về cung săn.

Đêm qua tiếng sấm khiến cả lão Dung Thụ và cục đá tinh đều sợ hãi, bọn họ biết là có sinh linh trong núi độ hóa hình lôi kiếp, chỉ là không rõ là sinh linh nào lại có được tạo hóa lớn như thế.

Khi ánh nắng đầu tiên chiếu xuống Vụ Minh Sơn, lão Dung Thụ vung cành lá xua đi sương mù dày đặc trước mặt, chợt nghe cục đá đầu hét lên một tiếng: “A! Tiểu nhân sâm chân dài chạy mất rồi!”

Bọn họ không ngờ, kẻ mà bọn họ lo lắng nhất không có chân là tiểu nhân sâm, thế mà lại thật sự mọc chân chạy trốn rồi. Giờ hai đứa bọn họ đều là sinh linh trong núi, thân thể nặng nề, chưa hóa hình nên căn bản không có cách nào đi tìm, chỉ có thể cầu nguyện đừng để y chạy xuống núi, đừng bị người ta bắt đi làm thuốc!

Lão Dung Thụ lo đến rụng cả đám lá, cục đá cũng sốt ruột, nhưng còn giữ được chút lý trí: “Chờ lần sau tiểu hồ ly quay về thì bảo nó tìm giúp.”

Cục đá gật gật đầu, cầu mong đừng ai nhặt mất tiểu nhân sâm, ăn luôn một cây nhân sâm không chừa lấy một lá thì đúng là bi kịch.

Thời Diên đưa người về đến cung săn, nhất thời cũng không biết nên sắp xếp y ở đâu. Bên cạnh hắn không có nữ quyến, tất nhiên cũng không có điện phòng dành cho khách trọ lại, nên tạm thời chỉ có thể để y ở trong tẩm cung của hắn.

Hành Trung thay y phục cho hắn xong, liền nhắc nhở rằng người bên Lễ Bộ đã chờ, hắn đành phải liếc nhìn Ngọc Châu vẫn đang ngơ ngác đứng đó: “Chăm sóc y cẩn thận, sắp xếp ổn thỏa.”

Hành Trung dĩ nhiên hiểu rõ, nhìn dáng vẻ đi không nổi kia thì biết đêm qua đã được bệ hạ sủng hạnh, tất nhiên cũng phải có đãi ngộ tương ứng. Hắn ta liền phân phó người hầu đi thu dọn một gian thiên điện. 

Dù sao đây cũng là tẩm cung của bệ hạ, để y ở đây thật sự không tiện.

Người bên dưới làm việc rất nhanh, chỉ chốc lát đã dọn dẹp xong một gian điện nhỏ, Hành Trung lại bảo người chuẩn bị nước ấm và đồ ăn rồi sau đó mới bước về phía Ngọc Châu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play