Ngọc Châu vừa mới vươn tay thì mâm gà quay liền bị đẩy ra xa, y không thể tin nổi mà nhìn Thời Diên.

“Tên gì, tới săn cung làm gì?”

“Tên là Ngọc Châu.”

Tên này là lão Dung Thụ đặt cho y. Tuy ngày thường lão Dung Thụ với đại Thạch Đầu căn bản không gọi y là Ngọc Châu, đều gọi là tiểu nhân sâm. Nhưng lão Dung Thụ nói, hai chữ Ngọc Châu này Ngọc là đẹp, Châu là bốn phương, hi vọng y sau này có thể phóng khoáng rộng rãi, chí tại tứ phương.

Lúc này Thời Diên mới buông tay, Ngọc Châu lập tức ôm lấy con gà quay còn lớn hơn mặt mình, không hề màng hình tượng mà cắm đầu vào gặm.

Thời Diên dời mắt.

Ngọc Châu ăn hết một con gà quay không tốn bao nhiêu thời gian, lại vươn tay bốc hết những món trên bàn, chẳng bao lâu đồ ăn đã sạch trơn. Sau khi ăn xong, y mới bắt đầu thấy hơi xấu hổ.

Thời Diên càng nhíu mày: “Người phái ngươi tới không cho ăn gì à?”

Ngọc Châu gật đầu: “Trước giờ ta chỉ ăn đất.”

Thời Diên dù thân ở ngôi cao, cũng từng nghe chuyện dân gian đói khổ. Nghe nói những vùng mất mùa, có một loại đất trộn nước ấm mà ăn, có thể lót bụng. Nhưng bộ dáng Ngọc Châu thế nào cũng không giống dân chạy nạn từ nạn đói tới, huống chi từ sau khi hắn đăng cơ đến giờ, tấu chương từ các địa phương đưa về cũng không có nơi nào báo có nạn đói. Là lừa gạt? Hay là tấu lậu?

Nhìn miệng y còn dính dầu bóng loáng, hai tay cũng đầy dầu mỡ, Thời Diên rời ghế ngồi cách y xa ra một chút: “Hành Trung.”

Hành Trung lập tức cho người dọn bàn tiệc, lại gọi nha hoàn đến giúp Ngọc Châu rửa mặt, chải đầu, mặc xiêm y tử tế rồi mới lui ra.

Thu dọn xong, Ngọc Châu đã sạch sẽ gọn gàng hơn nhiều so với dáng vẻ luộm thuộm khi nãy, đôi mắt tròn như nai đảo qua đảo lại, ăn no ngủ ngon, hai má trắng hồng, thoạt nhìn trông như một tiểu thiếu niên tuổi chưa lớn.

Ngọc Châu ăn uống no đủ, liền nhớ tới chuyện báo ân. Y nhích ghế tới gần Thời Diên: “Ngươi có điều gì muốn không? Ta có thể giúp ngươi.”

Thời Diên nhìn y: “Ngươi đến một con gà quay còn ăn không nổi, giúp được gì cho ta?”

Ngọc Châu không phục, ngồi thẳng sống lưng. Tuy rằng mới vừa hóa hình làm người, nhưng dù gì y cũng là một gốc nhân sâm mấy trăm gần ngàn năm ở Vụ Minh Sơn, sao có thể kém phàm nhân? Sao có thể không giúp được ân nhân?

“Ngươi nói đi, ta nhất định giúp ngươi làm được.” Ngọc Châu ưỡn ngực.

“Vì sao ngươi phải báo ơn?” Thời Diên không trả lời, lại hỏi ngược lại.

Ngọc Châu trong đầu gom góp lời lẽ, rồi nghiêm túc đáp: “Lão Dung Thụ nói, có ơn thì phải báo, muốn cởi nhân quả thì mới có thể đi đạo phi thăng.”

“Đạo phi thăng?”

Thời Diên vốn không tin chuyện quỷ thần, càng không tin cái lý do đầy lỗ hổng này. Ngọc Châu vô duyên vô cớ xuất hiện bên hắn, hắn sao có thể tin là trùng hợp? Dù có phải người giỏi diễn đến đâu, cũng sẽ có ngày lộ ra dấu vết.

Ngọc Châu gật đầu, lặp lại: “Ngươi nói đi, ta giúp ngươi làm được.”

Thời Diên nhìn y, cười nhạt: “Ta muốn phi thăng.”

Ngọc Châu gãi đầu, sờ tai, niết vạt áo, há miệng rồi thở dài, cuối cùng mặt mày u sầu: 

“Ta còn chưa phi thăng được nữa kìa.”

Y vươn tay níu lấy vạt áo Thời Diên, long văn thêu kim tuyến bị y kéo trễ xuống: “Ngươi không thể đổi một nguyện vọng khác à? Cái này khó quá rồi.”

“Vừa rồi còn nói cái gì cũng làm được.” Giọng Thời Diên lạnh hẳn.

“Xem ra chuyện báo ơn của ngươi cũng không phải lời thật lòng.”

Ngọc Châu còn định giải thích thì Thời Diên đã đứng dậy rời khỏi thiên điện.

Y muốn đuổi theo, nhưng mới học đi nên chạy vẫn chưa vững, cuối cùng bị Thời Diên bỏ lại trong phòng.

Ra khỏi thiên điện, sắc mặt Thời Diên lập tức lạnh xuống, hắn nói với Hành Trung: 

“Tìm người trông chừng y, nhất cử nhất động đều phải báo lại.”

Những ngày tiếp theo hắn sẽ rất bận, không có thời gian dây dưa với một gian tế đầu óc không được linh hoạt, dù đối phương có đóng vai giỏi đến đâu, thì cũng sẽ có lúc lộ mặt thật.

Hành Trung ghi nhớ: “Mọi đãi ngộ của y…”

Thời Diên quay đầu lại: “Muốn gì đều cho.”

Hành Trung hiểu ý: “Tuân chỉ.”

Những ngày kế tiếp, Ngọc Châu không gặp lại Thời Diên, người chăm sóc y cũng không phải Hành Trung mà là đồ đệ Hành Trung mang đến, cùng hai nha hoàn, đều là người hắn chọn kỹ.

Ngọc Châu cũng không quá vội báo ơn nữa. Một là vì không thấy Thời Diên, hai là vì y vừa làm người, còn cần học thêm tri thức làm người. Dựa vào một chút hiểu biết từ lời lão Dung Thụ với đại Thạch Đầu, sợ là khó mà báo ơn cho tốt. Lỡ bị người tu tiên tu đạo nhìn ra chân thân, lại bị coi thành yêu ma bắt đem đi xử lý thì không ổn.

Thời Diên những ngày đó bận rộn chuyện xuân săn, hạ trại dưới chân núi, không quay về săn cung. Ngọc Châu nhàm chán đến phát điên, liền kéo nha hoàn Tình Thải đi dạo quanh săn cung. Đến khi phát hiện trong cung có tàng thư lâu, y bảo Tình Thải tìm cho một quyển sách tu tiên, nhưng y không biết chữ nên chỉ có thể nhờ Tình Thải đọc cho nghe.

Vừa nghe liền nghe đến nghiện, Ngọc Châu chỉ muốn ăn ngủ luôn trong tàng thư lâu, mãi đến khi bị Tình Thải khuyên mãi mới chịu quay về thiên điện.

Ở doanh trướng dưới chân núi, ngoài chủ trì xuân săn, Thời Diên còn phải làm bộ đi săn, vì an toàn nên phạm vi săn bắn của hắn chỉ giới hạn quanh doanh địa, bắt mấy con thỏ con nai cho có lệ, buổi tối lại tham gia đủ loại yến tiệc.

Cuối cùng được rảnh, hắn day trán, hỏi Hành Trung: “Săn cung thế nào rồi?”

Hành Trung lập tức lấy ra bản ghi chép truyền tin từ săn cung những ngày qua: “Bệ hạ muốn nghe phần nào trước ạ?”

Thời Diên nhìn ngọn nến chập chờn: “Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.”

Hành Trung hít sâu một hơi, bắt đầu đọc:

“Ngày đầu tiên, công tử Ngọc Châu dậy sớm ăn năm cái bánh bao thịt, ba cái bánh đậu đỏ, một cái bánh rau, một chén cháo gạo tẻ, hai đĩa món nhỏ, ăn xong liền đi bộ một vòng quanh săn cung, đào về một cây cỏ lạ từ góc tường mang vào thiên điện chăm. Cơm trưa ăn hai con gà quay, một đĩa cá hấp, ba viên thịt viên hầm, hai bát cơm tám phần đầy, một bát canh vàng bạc. Sau bữa trưa tưới nước cho cỏ rồi ngủ một canh giờ rưỡi. Bữa tối chỉ ăn canh bí đao chân giò ba chân, bốn cái bánh nướng nhân thịt, trời chưa tối hẳn đã leo lên giường đi ngủ. Ngày thứ hai cũng y như vậy…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play