Ngọc Châu cảm thấy toàn thân mình như đang nóng lên, cũng không biết đã qua bao lâu, y rốt cuộc mới có lại tri giác. Sau đó y phát hiện có điều không ổn.
Y có thân thể, chỉ là lúc này đang bị người ta đè lên, không cách nào cử động.
Đôi mắt trong đêm có thể thấy rõ mọi vật, y ngẩng đầu, liền thấy một gương mặt tuấn mỹ vô cùng. Ngọc Châu bị sắc đẹp làm cho choáng váng, ngơ ngẩn nhìn người trước mặt, nhất thời không dời mắt nổi.
Y cử động cánh tay vẫn còn hơi vụng về, nhớ lại lời lão Dung Thụ từng dạy: người này đã giúp y cản hơn phân nửa lôi kiếp, như vậy nhất định phải báo ơn.
Chỉ là y vừa mới hóa hình, mệt quá lại buồn ngủ quá, chuyện báo ơn đành đợi ngủ dậy rồi nói sau. Dù sao y cũng đã ôm lấy người ta, người nọ chạy không thoát được đâu.
Ngọc Châu giơ tay, ôm lấy eo người kia, ngửi thấy trên người hắn có mùi hương rất dễ chịu, dần dần liền thiếp đi.
Thời Diên xưa nay rất thích săn đêm, nhưng trong nghi thức xuân săn thì lại không có hạng mục này. Lễ Bộ vì nghĩ đến sự an toàn của thánh giá, hễ hạng mục nào có chút nguy hiểm đều bị gạch bỏ hết.
Trong nghi lễ xuân săn, Thời Diên hầu như không được trực tiếp đi săn, chỉ bị Lễ Bộ sắp xếp như một linh vật ngồi tại chỗ, nhìn người ta cưỡi ngựa vui vẻ.
Đợi đến lúc xuân săn chính thức bắt đầu, hắn gần như chẳng còn thời gian để săn gì nữa, cho nên mới chọn đêm nay vào núi chạy một vòng.
Huống chi xuân săn vốn là nghi thức làm trọng, mà mùa xuân lại là mùa vạn vật sinh sôi, không nên phá hủy sinh thái trong Vụ Minh Sơn. Vì thế nói là xuân săn, nhưng thật ra cũng không thực sự săn con mồi trong núi.
Vì để các quý nhân được vui vẻ, những con mồi để săn đều là do người ta sắp đặt từ trước mang tới, không làm hại sinh linh trong núi mà vẫn để quý nhân thỏa sức săn đuổi. Thời Diên biết rõ những sắp đặt này, nên càng muốn tự mình lên núi chạy một vòng.
Khu vực săn quanh Vụ Minh Sơn đều có cấm vệ quân canh gác, vùng rìa núi đã được binh lính kiểm tra kỹ càng, sẽ không xuất hiện dã thú lớn nào nguy hiểm. Thời Diên liền đi sâu vào núi thêm chút nữa.
Ngựa dưới thân hắn không phải con hắn thường cưỡi. Con Đạp Nguyệt trong cung hắn không mang ra, lần này chỉ tùy tiện dắt một con từ ngự mã phường. Dù vóc dáng cao lớn thần tuấn, nhưng so ra vẫn thiếu một chút ý hợp tâm đầu.
Mặt đất đột nhiên vang lên sấm sét, bên cạnh nổi cuồng phong, con ngựa chưa được huấn luyện nhiều lập tức hoảng loạn, dựng cao vó trước hí vang một tiếng dài.
Thời Diên cũng không cố cưỡi nữa, tiện tay buộc dây cương vào một thân cây, vác cung tiếp tục tiến vào núi.
Vụ Minh Sơn quanh năm sương mù bao phủ, đến đêm sương lại càng dày đặc khó tan. Hôm nay có cuồng phong, thế mà đám sương mù kia vẫn không nhúc nhích.
Sắc mặt Thời Diên không chút thay đổi, chỉ là khi nghe được từng tiếng sấm dồn dập, mày hắn hơi nhíu lại.
Rất nhiều năm trước, hoàng gia đã xem Vụ Minh Sơn là thần sơn. Chuyện là vì có người dân dưới chân núi từng nghe thấy trên núi có tiếng nai kêu ngân nga như tiếng nhạc tiên. Từ đó về sau, Vụ Minh Sơn liền được xem là chốn linh thiêng.
Thời Diên chưa bao giờ tin vào mấy chuyện thần tiên ma quái ấy. Dù giờ đã đi vào núi sâu, hắn vẫn chẳng hề e sợ gì. Chỉ là tiếng sấm kia mỗi lúc một gần, cứ như nhằm thẳng chỗ hắn mà đến.
Hắn thấy phía trước xuất hiện một con mồi, vừa định giương cung thì con ngựa bị buộc lại bất ngờ nổi loạn, làm con mồi hoảng sợ chạy mất. Thời Diên vừa định đuổi theo, thì một đạo sét không hề báo trước giáng thẳng xuống người hắn.
Cơn đau tức khắc quét qua toàn thân hắn. Tia sét đánh vào người hắn như muốn xé toạc huyết nhục, xuyên qua tận xương tủy.
Dưới lực đánh quá mạnh nên Thời Diên ngã xuống đất, đè lên một mảnh cỏ cây thưa thớt.
Hắn vẫn còn chút ý thức, ngã xuống rồi vẫn cố giơ tay lên cử động thân thể, nhưng chỉ nghe khớp xương kêu răng rắc. Còn chưa kịp động đậy, một đạo sét nữa lại đánh xuống.
Thời Diên bị liên tiếp tám đạo lôi giáng xuống, có thể cảm giác được cốt nhục toàn thân như đang sôi trào. Nhưng thứ lôi này, nào phải người thường có thể chống nổi, cuối cùng hắn cũng hôn mê bất tỉnh.
Cùng lúc Thời Diên ngất đi, đạo lôi cuối cùng cũng giáng xuống. Mà hắn không biết, ngay từ lúc lôi kiếp bắt đầu thì ở bên chân hắn có một gốc nhân sâm cũng bị sét đánh trúng.
Thời Diên ngã xuống, đè lên gốc nhân sâm dưới chân. Những đạo sét tiếp theo cũng đánh qua người hắn rồi mới rơi xuống nhân sâm kia. Đến đạo cuối cùng, cây nhân sâm vươn lá lên, lại bị đánh thêm một lần nữa.
Chờ gió ngừng sấm nghỉ, sương mù vẫn bao phủ khắp Vụ Minh Sơn. Thời Diên đã bất tỉnh, mà gốc nhân sâm dưới thân hắn lại bắt đầu phát ra ánh sáng rồi sau cùng hóa thành hình người, nằm gọn trong lòng ngực hắn.
Khi ánh sáng ban mai dần hé rạng nơi chân trời, Thời Diên mới chậm rãi mở mắt. Vừa mở mắt, hắn liền thấy có điều gì đó không ổn.
Đầu xuân đêm vẫn còn lạnh, vậy mà hắn nằm ngoài trời một đêm, thân thể lại thấy ấm áp dễ chịu.
Cúi đầu nhìn xuống, hắn mới phát hiện trong lòng mình đang ôm một thiếu niên không mảnh vải che thân. Thiếu niên ôm chặt lấy eo hắn, làn da trắng như sứ lộ ra trong không khí, vì có hơi lạnh nên nổi lên chút gai ốc.
Cảm nhận được người bên cạnh tỉnh lại, Ngọc Châu mới từ từ mở mắt. Trong mắt y ánh lên màu trà nhạt, khi nhìn người lại mang theo đôi chút e dè. Thời Diên nhìn thấy đôi mắt ấy, lập tức nghĩ đến con nai hắn nuôi ở trân thú uyển.
Ngọc Châu mở miệng thở dốc, không biết phải phát ra tiếng thế nào. Y có thân thể, có ngũ cảm, lúc này cảm nhận được lạnh nên liền càng ôm chặt Thời Diên thêm chút nữa.
Ánh mắt Thời Diên dần trở nên lạnh đi. Hoàng gia vốn đa nghi, huống hồ triều đại mới lập, trong ngoài chưa yên. Lúc này trong rừng sâu núi thẳm lại đột nhiên xuất hiện một người nằm trong lòng hắn như vậy, tất cả khiến lòng nghi ngờ trong hắn trỗi dậy.
Ánh mắt hắn trong khoảnh khắc trở nên băng lạnh, nhìn thẳng vào Ngọc Châu, chờ y mở miệng.
Ngọc Châu a lên hai tiếng, cuối cùng cũng biết cách phát ra tiếng, cũng biết nói chuyện rồi. Y nhìn Thời Diên, ngồi dậy, giọng nói còn chưa lanh lợi: “Ta, ta là tới báo ơn.”
Y cứ thế mà toàn thân trần trụi, không hề thấy ngượng ngùng, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào Thời Diên, như một tờ giấy trắng không chút tạp niệm.
Thời Diên đối mặt với ánh mắt ấy, không hề thấy có sự lảng tránh, trầm giọng hỏi: “Báo ơn gì?”