Lão Dung Thụ lập tức phát hiện điểm không ổn: “Nhiều năm như vậy rồi? Người cứu nó chẳng phải sớm đã qua đời rồi sao?”

“Còn gì nữa.” Cục đá tinh đáp.

“Ta cũng khuyên rồi, mà nó không chịu nghe. Nói là đã tìm được hậu nhân của người đó, giờ đang lo chuyện báo ân đây.”

“Đâu còn là cùng một người, vậy thì báo ơn  cái gì.” Lão Dung Thụ lầm bầm, giọng không mấy vui.

“Nhưng cái tâm báo ơn  của nó thì vẫn đáng được ghi nhận.” Lão Dung Thụ nói thêm một câu.

“Tiểu nhân sâm à, sau này nếu có gặp được ân nhân thì  nhất định phải báo ơn ngay tại chỗ. Dù sao cũng là nợ nhân quả, phải kết thúc thì mới đi được con đường phi thăng.”

Ngọc Châu khe khẽ rung lá, tỏ vẻ y đã hiểu rồi.

Y thật không ngờ mình sẽ có ngày hóa hình. Dù sao thì đến cả Lão Dung Thụ sống còn lâu hơn y nhiều như thế còn chưa hóa hình đâu. Tính ra thì theo thứ tự chắc cũng phải đến lượt Lão Dung Thụ trước, rồi đến Cục đá tinh, cuối cùng mới đến phiên y, nên mỗi lần họ nhắc đến lôi kiếp hóa hình gì đó thì Ngọc Châu cũng chỉ ngáp dài, mơ mơ màng màng muốn ngủ.

Cuộc sống trên núi mỗi ngày đều yên ả như vậy. Việc y làm mỗi ngày chính là không ngừng vươn rễ xuống dưới tìm đất có nhiều chất dinh dưỡng, lúc ánh mặt trời len qua những cành già của Lão Dung Thụ thì cố gắng hấp thụ từng chút linh quang, rồi lại nghe Lão Dung Thụ và Cục đá tinh trò chuyện. Thật ra sống như vậy cũng rất phong phú rồi.

Có đôi khi Ngọc Châu cũng hay thắc mắc, rõ ràng mấy vị đó cũng chưa từng rời núi, vậy mà sao lại biết nhiều chuyện ngoài kia đến vậy, toàn những chuyện y chưa từng nghe qua.

*

Ngoài Vụ Minh Sơn, đại quân từ sớm đã dựng trại ngay bên ngoài núi. Đây là lúc xuân săn thường niên bắt đầu, Lễ Bộ từ đầu mùa xuân đã sớm an bài đâu vào đó.

Chiêu Minh Đế Thời Diên đăng cơ khi mới hai mươi tuổi, đến nay tại vị được năm năm. Năm đó hắn lấy thủ đoạn sắt máu dẹp sạch đám vương tử tranh đoạt ngôi vị, cũng dẹp yên loạn ngoại tộc đang ngo ngoe rục rịch, trở thành người thắng lớn nhất trong cuộc chiến giành ngôi.

Năm năm trị quốc, Thời Diên chinh chiến xuất sắc, nhưng khác với các vị hoàng đế trước đó chỉ biết mở mang bờ cõi thì hắn trọng dụng cả khoa cử, ra tay quyết đoán. Chỉ mất ba năm đã gây dựng nên một nội các hoàn toàn mới do nhóm văn thần đứng đầu, triệt để phá tan gốc rễ thế gia quý tộc đời trước, lại nâng đỡ đám sĩ tử nghèo nhưng có tài, có đức. Chỉ một chút ân huệ ban xuống, là đủ để đám sĩ tử đó thề sống thề chết trung thành với hắn.

“Bệ hạ, còn hai ngày nữa là đến nghi lễ xuân săn rồi, nên nghỉ ngơi sớm một chút thôi ạ.” 

Đại thái giám Hành Trung từ nhỏ đã theo hầu Thời Diên lớn lên, cũng là một trong số rất ít người trong cung dám nói thẳng mà không bị trách mắng.

Săn cung là do mấy năm gần đây mới xây theo ý chỉ của Thời Diên, mọi thứ đều giản lược hết mức có thể, nhưng dù giản đến đâu thì vẫn còn xa hoa lãng phí. Nghi lễ xuân săn vào ngày hai mươi tháng ba, nay đã là mười tám. Ngày mai cả đoàn sẽ chuyển sang trại săn lớn, đêm nay là đêm cuối cùng còn ở trong cung săn.

“Ngươi lui đi.” Giọng hắn lạnh như nước. 

Trong tay cầm một cây cung lớn, tùy tiện kéo căng rồi buông lỏng.

Hắn mặc bộ săn phục đen tuyền, viền chỉ thêu kim tuyến. Màu huyền và kim là hai màu xứng đôi nhất trên đời, mặc trên người Thời Diên lại có phần tái nhợt. 

Tuy dáng người cao thẳng, mặt mũi tuấn tú, nhưng quanh thân lại mang theo cảm giác xa cách khó gần. Đế vương là tôn quý nhất thiên hạ, quý khí khỏi cần bàn.

Hành Trung thấy khuyên mãi không được, đành phải đóng lại cửa điện, để lại một gian phòng yên ắng.

Nhìn ánh nến lắc lư, Hành Trung âm thầm thở dài. Bệ hạ năm nay hai mươi lăm tuổi. Người ta nói hậu cung đế vương ba nghìn giai lệ, nhưng đến nay trong cung lại không một bóng phi tần. Lần xuân săn này, đám đại thần ai nấy đều dắt vợ mang con đi cùng, ngược lại quanh bệ hạ thì trống trải vô cùng.

Nhưng dẫu như vậy, cũng chẳng ai dám mở miệng khuyên nữa. Trước đây từng có thượng thư dâng sớ xin chọn phi, kết quả... củ cải hố bị thay ngay.

Xuân săn nghi thức dài dòng, người Lễ Bộ đã nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần, hắn nghe tới mức tai muốn mọc kén.

Dù sao cũng là quy củ tổ tông để lại, Lễ Bộ cũng đã cố gắng giản lược đến mức tối đa rồi, giữ lại những lễ tiết cần thiết như tế tổ, tế linh, rồi để hoàng đế bắn mũi tên đầu tiên mở màn, sau đó mới là phần săn bắn và vui chơi.

Lễ Bộ ngày nào cũng chạy tới chạy lui trong cung săn, chỉ sợ có sai sót. Thời Diên thì đã sớm cạn hết kiên nhẫn, lúc này thay sang y phục săn bắn, đeo cung sau lưng, quyết định một mình xuất cung đêm.

Chuyện này tất nhiên không giấu được Hành Trung, hắn ta cũng muốn đi theo hộ giá, nhưng Thời Diên chỉ nói một câu: đêm nay không ai được theo. Rồi cứ thế biến mất trong màn đêm.

Trong rừng sâu Vụ Minh Sơn, Ngọc Châu không hiểu sao, lúc tỉnh dậy lại không còn ở dưới gốc Lão Dung Thụ nữa. Cục đá to bên cạnh cũng chẳng thấy đâu.

Y hoảng loạn rung rinh tán lá, xung quanh toàn là cây cỏ lạ hoắc, chẳng quen chút nào. Một con nai hoảng sợ không biết vì sao lại chạy qua bên cạnh y.

Trên trời vang rền tiếng sấm, lá cây của Ngọc Châu run lên bần bật. Lão Dung Thụ từng nói, có sấm là có người độ lôi kiếp, không biết là tinh quái nào trong núi sắp hóa hình nữa.

Không có Lão Dung Thụ và cục đá tinh bên cạnh, y chẳng biết mình đang ở đâu. Chỉ biết rằng là y đang rất sợ.

“Ầm!” Một tiếng sét cực lớn giáng xuống ngay gần Ngọc Châu.

Y lúc này mới lờ mờ hiểu ra.

Chẳng lẽ người độ lôi kiếp hôm nay chính là y sao? Có khi nào là thiên lôi cảm thấy có Lão Dung Thụ và cục đá tinh che chở nên đánh không đã tay, liền lặng lẽ tách y ra một góc để bổ riêng?

Ngọc Châu run bần bật, quanh mình không có bất kỳ thứ gì che chắn, mà y... thật sự chưa từng nghĩ mình cũng sẽ có ngày độ kiếp để hóa hình.

Từng đạo sét đánh ngày một gần, lần nào cũng dừng lại cách y chỉ vài thước.

Sau cùng, một đạo sét lớn đánh tới, Ngọc Châu vừa ló đầu ra đã nghe thấy tiếng ngựa hí vang, thì thấy một con ngựa đang hoảng sợ, phi nhanh qua rừng.

Ngọc Châu cắm rễ dưới đất, nghĩ rằng chắc mình tránh không nổi lôi kiếp lần này rồi. Y ngẩng đầu nhìn cụm lôi vân tụ trên trời, chỉ nghĩ: nếu chết dưới sấm sét, thì mong rằng có ai đó nhặt y về từ rừng sâu này. Dù sao y cũng là một gốc nhân sâm hơn ngàn năm, hiệu quả làm thuốc chắc là không tồi.

“Ầm ầm ầm…”

Lôi vân trút xuống.

Ngọc Châu giơ tán lá lên, nhắm chặt đôi mắt vô hình, chuẩn bị đón lấy thời khắc cuối cùng trong đời.

Nhưng cơn đau tưởng chừng sẽ đến lại không tới.

Y cảm nhận có người dùng thân mình che lên y, chắn lấy tia sét kia. Người đó đè lên người y, rồi mấy đạo sét tiếp theo cũng bị chặn lại hết. Ngọc Châu chỉ bị đánh trúng vài tán lá, rìa lá hơi cháy xém.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play