Tiết Hàn Thực vừa qua, mưa xuân liên miên lại đến, có khi kéo dài mấy ngày liền chẳng chịu ngừng. Giữa lúc tiết trời trọng xuân, triều đình cũng rối ren chẳng yên, dòng lưu dân khắp nơi ùn ùn dịch chuyển, gần như phải điều động hết thảy nhân lực mới xoay xở nổi. Vương Duẫn cả ngày chẳng ở trong nhà, khi thì vào đông phủ thành, khi lại bận rộn trong cung.

Mấy năm binh đao liên miên, biên cương chẳng phút nào tĩnh lặng, ngay cả các chợ mậu dịch giữa chư quốc cũng chịu ảnh hưởng. Chỉ còn Kiến Khang và Lạc Dương tạm thời mở phiên chợ xuân, thu hút thương nhân bốn phương bất chấp hiểm nguy, lặn lội đường xa tìm đến buôn bán. Tây Vực mang đến hương liệu, ngọc thạch; phương Bắc đưa xuống ngựa tốt, da thuộc; Nam Hải lại có trân châu, san hô… hàng hóa tinh mỹ bày biện lộng lẫy, người các xứ nói những tiếng dị âm, phát âm lạ lùng khó đoán.

Sáng nay, mấy tỳ nữ trong Thấm viên có người ra ngoài lo việc, tiện tay mua về vài món đồ chơi tinh xảo. Có thứ làm bằng sứ, nặn hình oa oa, y phục rực rỡ, trang điểm lộng lẫy đáng yêu vô ngần.

Một nha hoàn cười hì hì:
– Nghe nói từ Tây Vực mang tới, hình như là đồ cầu con đó.

Mấy tỳ nữ khác nghe xong đỏ mặt né tránh, trách nàng chẳng biết e thẹn.
– Gả chồng sinh con có gì đáng xấu hổ, sau này ai mà chẳng phải trải qua? – nàng kia cười đáp.

Những tiểu cô nương chưa từng trải chuyện tình, bỗng chốc xôn xao cười đùa, náo nhiệt hơn cả đàn chim hỉ thước ríu rít trong ngày xuân. Trúc Quân từ phòng trong bước ra, khẽ quở:
– Nương tử đang xem thư, các ngươi mau ra ngoài mà chơi!

Đám nha hoàn lúc ấy mới rối rít tản đi. Trúc Quân quay lại nội thất, bẩm với Vương Nhạc Dao:
– Nương tử bình thường quá dung túng các nàng, đến nỗi chẳng còn chút quy củ.

Vương Nhạc Dao mỉm cười:
– Cứ để các nàng tự nhiên. Đang tuổi ham vui, ép quá cũng chẳng hay.

Trong trí nhớ của Trúc Quân, nương tử lúc nào cũng điềm đạm, thận trọng hơn người, như thể sớm vượt qua tuổi thanh xuân bồng bột. Thật ra, với tuổi này của nương tử, lẽ ra nàng phải tươi trẻ hoạt bát, nhưng thân là đích nữ danh môn, lại gánh vác bổn phận trưởng phòng tông môn, trên vai tựa có núi lớn đè nặng, đâu dễ sống tùy hứng như kẻ khác.

Sống nơi cửa son, cũng chưa chắc đã là điều may.

Bỗng ngoài sân vang lên giọng gọi quen thuộc, gấp gáp:
– A Dao! A Dao, ngươi ở đây không?

Trúc Quân vừa nghe liền sáng mắt:
– Là nương tử Hoàn gia đến đó.

Vương Nhạc Dao còn chưa kịp đứng lên, đã thấy Hoàn Hi Hòa như trận gió xuân ào tới trước cửa, “bạch bạch” hai tiếng cởi giày. Nàng mặc áo bó tay, váy đỏ tươi như lửa, tóc búi gọn cài kim quan hoa sen, hai dải lụa mềm mại buông xuống sau lưng, cả người rạng rỡ, tràn đầy sức sống.

– Biểu tỷ, sao hôm nay lại tới đây? – Vương Nhạc Dao tươi cười đón tiếp.

Vương Nhạc Dao có một vị cô mẫu gả vào Hoàn gia, làm chính thất của Hoàn tông chủ Hoàn Huyền; Hoàn Hi Hòa chính là đích nữ út của chính phòng, được sủng ái từ nhỏ, tính tình phóng khoáng. Nàng chẳng mấy hứng thú với cầm kỳ thư họa, lại giỏi cưỡi ngựa, bắn cung, ném thẻ, những trò tiêu dao bên ngoài đều luyện đến mức chẳng kém nam tử.

Vì vậy, Hoàn Hi Hòa chẳng phải kiểu tiểu thư khuê các dịu dàng, nàng thường uống rượu, gieo xúc xắc, thậm chí theo thương đoàn đi xa. Nàng chưa muốn gả chồng, mà phụ mẫu cũng chẳng ép, bởi trên còn nhiều huynh tỷ đã kết duyên, không cần nàng phải gánh chuyện liên hôn.

Hoàn gia vốn khởi nghiệp trong quân, Bắc Phủ quân do tổ tiên khai sáng, nên so với các sĩ tộc khác, quy củ cũng chẳng quá khắt khe.

Hoàn Hi Hòa nheo mắt trêu chọc:
– Sao mới mấy ngày không gặp mà ngươi lại xinh hơn thế này? Xinh thêm chút nữa thì e chẳng ai muốn chơi cùng, kẻo chúng ta bị so thành lá xanh làm nền đó.

Đám nha hoàn cười ầm. Thị nữ Lăng Tiêu của nàng khẽ thì thầm:
– Nương tử, người cứ nói vậy, coi chừng Vương gia nương tử tin thật.

– Ta chỉ trêu thôi. – Hoàn Hi Hòa cười đẩy Lăng Tiêu ra ngoài canh cửa, rồi tùy tiện ngồi xuống, quay sang Trúc Quân đòi nước.

Trúc Quân lập tức sai người bưng trà, rồi cùng đám tỳ nữ lặng lẽ lui ra, để hai vị nương tử trò chuyện.

Hoàn Hi Hòa đảo mắt nhìn quanh, nói:
– Ngươi cứ ở trong nhà mãi, chẳng thấy chán sao? Trước kia trưởng công chúa không cho ra cửa, giờ đâu phải còn gò bó như trước?

Nàng bỗng cười rạng rỡ:
– Ngươi không biết đâu, Lạc Dương quán dạo này náo nhiệt lắm. Có một đoàn thương từ Bắc Ngụy đến, trong đó có một người râu dê đánh cờ giỏi lắm, mấy ngày nay thắng vô số kỳ thủ Đại Lương ta.

– Thật sự lợi hại đến thế? – Vương Nhạc Dao hơi ngạc nhiên.

– Ta sao lừa ngươi được? – Hoàn Hi Hòa ghé sát lại, thì thầm – Người ta đồn rằng, trừ khi Tạ Tam tự mình ra tay, bằng không triều ta sẽ mất thể diện. Ngươi là môn hạ Tạ Tam, chẳng bằng đi thử xem, vì Đại Lương mà đấu một trận?

Vương Nhạc Dao bật cười:
– Ta tính gì là môn hạ, cờ nghệ chỉ bằng nửa Tạ tiên sinh. Nhưng nghe ngươi nói vậy, ta cũng muốn đi xem thử, chỉ e trưởng công chúa…

Hoàn Hi Hòa lập tức vỗ ngực:
– Để ta đến phủ công chúa, xem nàng có chịu nể mặt ta hay không.

Vương Nhạc Dao khẽ gật đầu, khóe môi điểm một nụ cười nhẹ.

Hoàn Hi Hòa vừa từ phủ Công chúa trở về, trong lòng vẫn miên man suy nghĩ chuyện Lạc Dương quán. Ở thành Kiến Khang có Tứ Di Quán, mà lớn nhất chính là Lạc Dương quán – nơi chuyên tiếp đãi đặc phái viên từ phương Bắc. Những năm gần đây, thế cục Nam – Bắc căng thẳng, sứ giả Bắc triều đã lâu không ghé Kiến Khang, nên Lạc Dương quán dần mở cửa cho khách thường, trở thành nơi tụ họp bàn chuyện hư danh, hoặc chốn quyền quý uống rượu ngâm thơ.

Phương Nam vốn coi người Bắc là man di, song nay Ngụy đế vốn có mẫu thân là người Hán, chịu ảnh hưởng sâu nặng của bà. Mấy năm tại vị, Ngài luôn khuyến khích Hán ngữ, Hán phục và văn hóa Hán. Bởi thế, Bắc triều mới xuất hiện không ít cao thủ cờ vây, cũng chẳng còn là chuyện hiếm.

Từ khi Đại Lương mới lập quốc, người này đã công nhiên khiêu khích tại Lạc Dương quán. Lẽ nào là thử thăm dò của Ngụy đế?
Giới sĩ tộc tuy nhiều cao thủ, nhưng họ vốn kiêu ngạo, nào chịu tự hạ mình đấu cùng một kẻ “áo vải” Bắc triều. Thua thì mất mặt, thắng cũng chẳng vinh quang. Huống hồ, sĩ tộc và hoàng đế vốn chẳng mấy hòa thuận, ai lại chịu vì giữ thể diện cho Ngài mà ra tay?

Đang nghĩ ngợi, Hoàn Hi Hòa đã trở lại, vẻ mặt ngờ vực:
– A Dao, mau véo ta một cái!

– Có chuyện gì vậy? – Vương Nhạc Dao nghiêng đầu hỏi.

– Vừa rồi ta cùng Trưởng Công chúa trò chuyện, định mời ngươi cùng ra ngoài giải sầu. Trước kia, nàng nhiều lắm chỉ gật đầu cho qua, lời lẽ hờ hững. Thế mà lần này, nàng lại ban cho ta điểm tâm, còn nói muốn chúng ta tỷ muội lui tới nhiều hơn. Trời biết, ta suýt tưởng mình bước nhầm phủ. Mẫu thân ta mấy hôm trước từ nhà ngươi trở về, cứ mãi than phiền bị Trưởng Công chúa lạnh nhạt, nay lại thấy nàng khác hẳn, như thể đổi thành một người khác vậy.

Quả thực không chỉ Hoàn Hi Hòa thấy lạ, ban đầu cả phủ Vương gia trên dưới cũng chưa quen. Thị nữ còn phụng lệnh thu hết kim ngọc khí vào kho, hương Tây Vực nồng nặc ngày trước đều đổi thành mùi hoa nhài thanh nhã. Một người hôn mê mấy tháng, tỉnh lại liền cả phong vị cũng đổi, thật khó tưởng tượng. Nếu chuyện này xảy ra ở nhà thường dân, e đã phải mời cao tăng tới trừ tà.

– Biểu tỷ chờ ở đây, ta đi thay xiêm y – Vương Nhạc Dao nói, rồi chợt hỏi – Có cần báo cho Nhị tỷ một tiếng không?

Hoàn Hi Hòa nhướng mày:
– Báo cho nàng làm gì? Nàng đang bị cấm túc, hơn nữa xưa nay nào coi ta là biểu tỷ, ta cũng chẳng muốn đưa nàng đi cùng.


Chợ buôn Kim thị lúc nào cũng tấp nập, xe ngựa như nước. Những cửa hiệu lớn nhỏ ở đây đều có thế lực hoặc chỗ dựa, phần nhiều là quan lại quyền quý hoặc thân thích giả danh để buôn bán. Lạc Dương quán tọa lạc ngay cạnh Kim thị, dựa lưng sông Tần Hoài, ba tầng lầu các, cửa lớn uy nghi, khí thế đường hoàng.

Xe dừng trước quán, người chen chúc quá đông khiến chẳng thể vào cửa chính. Hoàn Hi Hòa vốn quen đường đi nước bước, kéo Nhạc Dao vòng ra cửa sau, nói vài lời với tiểu lại trông cửa, lại thưởng chút bạc, thế là được cho vào.

Bên trong Lạc Dương quán cũng tựa như tửu lâu thường, chỉ rộng rãi hơn, bài trí phảng phất nét Bắc triều – bình phong gỗ khắc họa tuấn mã tung vó, bàn ghế có thể tùy ý dịch chuyển. Tầng trên có nhã tọa, trước cửa có người canh, tĩnh lặng thanh tao; còn dưới lầu lại ồn ào náo nhiệt, nhóm ba nhóm năm bàn luận quanh những ván cờ.

Từ lan can tầng hai buông xuống một bàn cờ lớn, hai tiểu đồng áo xám dùng trường can đẩy quân cờ, để người xem dễ theo dõi. Hoàn Hi Hòa kéo Nhạc Dao đến nhã tọa cuối hành lang, trên bàn đã bày sẵn mấy đĩa bánh ngọt và hoa quả. Nàng chỉ về phía dưới, khẽ nói:
– Thấy người râu dê kia không? Chính là hắn.

Nhạc Dao nhìn xuống: giữa sảnh là một nam tử ngồi xếp bằng, tuổi độ bốn mươi, mặt dài như mặt ngựa, cằm để chòm râu dê lốm đốm bạc. Hắn khép hờ mắt, ngạo nghễ cất tiếng:
– Mỗ đã nghỉ ngơi xong, còn ai muốn thách đấu?

Có hai nam tử lập tức bước ra ứng chiến.

Trên bàn cờ, cao thủ đấu trí không chỉ là so tài nghệ, mà còn thử thách tâm cơ và mưu lược. Nhạc Dao xem liền hai ván, nhận ra thủ pháp của hắn biến hóa khôn lường, khó đoán trước, dễ khiến đối thủ sa vào bẫy. Một khi mắc vào vòng vây, chỉ còn đường bại.

Chẳng mấy chốc, hai người kia lần lượt thua trận. Nam tử cười khinh miệt:
– Nghe nói Nam Lương sĩ tộc như rừng, triều đình đầy người uyên bác, gia học sâu dày. Thế mà ta ngồi đây mấy ngày, chưa thấy ai thật sự là cao thủ. Xem ra Đại Lương… không người.

Có kẻ nghe không thuận tai, bật lại:
– Sĩ tộc toàn là quan lớn, đâu rảnh bồi một kẻ áo vải chơi cờ! Tự hạ mình sao?

– Láo xược! – lại có người quát – Đây là đất của Đại Lương, ngươi liệu mà nói năng cẩn thận.

Tuy mọi người đều mắng, nhưng không thể phủ nhận cờ nghệ của hắn quá cao, nhiều ngày liền chưa ai thắng được. Chẳng lẽ chỉ vì hắn lợi hại mà đuổi đi?

Trên nhã tọa tầng hai, Tiêu Hoành định đứng dậy, thì Tiêu Diễn bên cạnh uống trà thong thả nói:
– Ngồi xuống, ngươi không phải đối thủ.

– Giá mà Thẩm hầu ở đây, chắc chắn có thể thắng tên Phương Kế Nghiêu này! – Tiêu Hoành bực bội.

– Dù Tu Văn có ở, Trẫm cũng không để hắn ra tay. Quan lớn Đại Lương mà đi thắng một kẻ áo vải Bắc triều, chẳng khác nào lấy dao mổ trâu giết gà, có gì vinh quang? – Tiêu Diễn mỉm cười.

Dưới kia, Phương Kế Nghiêu vẫn hùng hổ hỏi có ai dám đấu. Quán lặng hẳn, ai cũng e ngại mất thể diện nếu lại thua.

Bỗng từ tầng hai vang lên giọng nữ trong trẻo:
– Biểu muội ta muốn thỉnh giáo tiên sinh một ván!

Nhạc Dao sững người, định kéo Hoàn Hi Hòa lại thì đã muộn. Khách khứa dưới quán ồ lên, ai nấy tìm xem vị tiểu thư nào mà gan dạ như vậy. Phương Kế Nghiêu thoáng khinh miệt khi thấy đối phương là nữ tử:
– Ta khuyên nương tử không nên phí thời gian. Thắng một nữ tử, truyền ra ngoài cũng chẳng hay ho gì.

Hoàn Hi Hòa bỏ ngoài tai, cười đáp:
– Chớ xem thường người. Ngươi có biết sư phụ nàng là ai không? Nói ra e ngươi sợ mất mật!

– Xin cứ dọa thử xem – Phương Kế Nghiêu nhướng mày.

– Chính là Văn Hiến công! – Hoàn Hi Hòa dõng dạc.

Cả quán xôn xao. Ai cũng biết Văn Hiến công tài văn chương cái thế, cờ nghệ càng tuyệt luân. Năm xưa, tuổi còn trẻ, ông từng cùng lúc đấu với ba nhất phẩm kỳ thủ Đại Tề, thắng hai hòa một, đến phế đế cũng phải khen ngợi.

Nhạc Dao không ngờ Hoàn Hi Hòa lại dám mượn uy danh Văn Hiến công, âm thầm liếc nàng cảnh cáo. Lỡ thua chẳng phải làm nhục thanh danh người? Nhưng thấy Phương Kế Nghiêu khiêu khích Đại Lương và coi thường nữ tử, nàng liền không lùi bước:
– Thỉnh tiên sinh chỉ giáo.

Giọng nàng dịu dàng êm ái, thoảng qua đã khiến người nghe thấy tê dại, thanh quý mà vẫn có chút lãnh đạm. Chỉ nghe tiếng đã hình dung được một dáng vẻ khuê tú đoan trang.

Phương Kế Nghiêu thoáng thất thần, rồi nói:
– Thỉnh nương tử xuống đây.

– Ta là nữ tử khuê phòng, không tiện cùng tiên sinh đấu trước mặt mọi người. Chi bằng chúng ta đánh cờ mồm, tiên sinh nghĩ sao?

Cả quán lại xôn xao kinh ngạc. Cờ mồm không chỉ đòi hỏi cờ nghệ cao, mà còn phải có trí nhớ siêu việt, nhìn rõ toàn cục – điều mà ngay cả nam tử cũng hiếm ai làm được.

Trán Phương Kế Nghiêu rịn mồ hôi, bởi hắn vốn không giỏi cờ mồm. Nhưng lời đã buông, người đã thách, chẳng khác nào cưỡi hổ khó xuống, đành phải nhận lời.

Tiêu Hoành cố ngó sang nhã tọa bên kia nhưng bị xà nhà che khuất, lẩm bẩm:
– Rốt cuộc là nữ tử nhà ai? Không phải đến để… khoe tài đấy chứ?

Tiêu Diễn thì đã nhận ra, khóe môi khẽ cong:
Hãy để hắn xem, nữ nhi xuất thân từ Lang Gia Vương thị danh môn, rốt cuộc lợi hại đến đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play