Chỉ một câu ngắn ngủi, như dốc hết sức lực của ông ta.
Nói xong, ông gần như ngồi phịch xuống ghế, già đi mấy tuổi chỉ trong khoảnh khắc.
Nếu đổi diễn viên chỉ gọi là gãy xương bong gân, thì mất luôn vốn đầu tư nghĩa là dự án chết yểu ngay trong bụng mẹ.
Lận Hàn Xuyên cau mày.
Trước đây khi tìm nhà đầu tư, anh đã đặc biệt điều tra, bên đầu tư này không hề có liên hệ với Nghiêm Thị, sao bây giờ lại xảy ra chuyện?
Dường như đoán được nghi hoặc trong mắt hắn, tổng chế tác thở dài:
“Nghiêm Thị vừa khởi động dự án mới, là IP lớn, lại mời cả ảnh đế lẫn ảnh hậu đóng chính…”
Câu nói chưa hết, nhưng Lận Hàn Xuyên đã hiểu.
Trước một dự án siêu lợi nhuận, rủi ro thấp, không có minh tinh bảo chứng như Kiếm Tiên đương nhiên không được xem trọng nữa.
Anh trầm ngâm giây lát, rồi bình thản phun ra hai chữ: “Không sao.”
Tổng chế tác nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên.
Trong mấy năm ở Nghiêm Thị, Nghiêm Nguy Lâu đã sản xuất mấy bộ phim vượt doanh thu 1 tỷ, năng lực và con mắt nhìn người đều khỏi phải bàn.
Dù không hiểu Lận Hàn Xuyên sẽ làm gì, nhưng ông ta vẫn lựa chọn tin tưởng.
“Khoản đầu tư bị rút, tôi sẽ bù vào. Nam chính tìm người khác thay thế.”
Lận Hàn Xuyên dứt khoát sắp xếp
“Bảo đạo diễn tranh thủ quay trước các phân đoạn của tuyến phụ.”
Một đoàn phim đã khởi máy, mỗi ngày không quay cũng tiêu mấy trăm triệu, để đó chờ đợi chẳng khác nào đốt tiền.
Quay trước vai phụ, rồi tìm nam chính mới để bù cảnh sau cũng tốt hơn ngồi không.
“Được!”
Tổng chế tác lập tức yên tâm, đã làm việc với Lận Hàn Xuyên gần một năm nên ông càng tin tưởng năng lực của anh hơn ai hết.
“Tôi sẽ điều chỉnh lịch quay ngay.”
Lận Hàn Xuyên còn dặn thêm: “Thúc tiến độ đoàn phim, hoàn thành trước khi Cửu Ca công chiếu.”
Tổng chế tác thoáng ngạc nhiên:
“Ý anh là muốn đối đầu trực tiếp với Cửu Ca?”
Hai bộ phim cùng loại, công chiếu cùng thời điểm, kiểu gì cũng bị so sánh, khán giả sẽ chia sẻ sự chú ý.
Trong giới, đa số đều né tránh điều này…
Trừ phi, họ muốn chiến một trận thật sự.
“Không sai.”
Lận Hàn Xuyên lạnh lùng đáp, trong lòng đã hạ quyết tâm.
Người chế tác há hốc miệng, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời.
Ngay cả ông ta còn bị Nghiêm Thị Ảnh Nghiệp chèn ép đến mức này, huống chi là một người trẻ tuổi như Lận Hàn Xuyên?
Nhưng Lận Hàn Xuyên đâu phải hạng người gặp đòn liền lùi.
Trong nguyên tác, bộ phim truyền hình đầu tiên giúp Khâu Hồng Quang bật lên làm lưu lượng chính là Cửu Ca.
Sau khi phát sóng, bộ phim càn quét rating, trở thành “thần kịch lấy nước mắt”, khiến Khâu Hồng Quang từ vô danh ngồi vững vị trí đỉnh lưu, đồng thời cũng mang về cho Nghiêm Thị Ảnh Nghiệp món lợi kếch xù.
Giờ đây, Nghiêm Thị cướp vai nam chính của Kiếm Tiên, chẳng phải rõ ràng muốn triệt đường sống dự án của anh?
Vậy thì đừng trách Lận Hàn Xuyên không khách khí.
Muốn đấu, vậy thì đấu công khai.
Phim cùng thể loại đụng lịch phát sóng, kẻ thua sẽ bị dìm tới chết, nhưng nếu thắng…
Thắng đẹp, thắng vang dội thì danh tiếng và lưu lượng sẽ cao hơn bất kỳ lần nào trước đó.
Lận Hàn Xuyên không ngại biến Cửu Ca, vốn là “ngọn lửa lớn” trong nguyên tác, thành tấm đá kê chân cho chính mình.
Sau khi dặn dò vài câu, anh cúp máy.
Ngồi trước bàn làm việc, gõ nhẹ mặt bàn bằng bút máy, Lận Hàn Xuyên nhanh chóng rà lại toàn bộ tình hình.
Sau đó, anh bấm gọi bộ phận truyền thông.
Bộ phận truyền thông như đã chờ sẵn, lập tức bắt máy:
“Lão bản, có phải muốn đè hot search không?”
Lận Hàn Xuyên hơi sững người.
Người giám đốc lập tức nhận ra mình hiểu lầm, vội giải thích:
“Ý tôi là… hôm nay ngài lên hot search, tôi tưởng ngài muốn xử lý.”
“Không cần.” Lận Hàn Xuyên chẳng buồn bận tâm đến mớ mắng chửi trên mạng, bình tĩnh ra lệnh:
“Chuyện Ngô Đồng vừa ký hợp đồng xong đã lập tức hủy vai vì có kịch bản khác, tung ra cho tôi.”
“Hiểu. Có cần thêm tí ‘gia vị’ không?”
Giọng giám đốc pha chút hưng phấn.
Dù gì cũng là bộ phận truyền thông trong tay nắm đủ loại tin tức về minh tinh, từ nhỏ nhặt đến bùng nổ, chỉ cần tung ra vài cái đã đủ khiến giới giải trí chấn động.
“Không cần.” Giọng Lận Hàn Xuyên vẫn bình thản
“Cứ công bố đúng sự thật.”
Ký hợp đồng xong, vừa có lựa chọn tốt hơn liền hủy vai, chuyện này có thể nhỏ cũng có thể lớn.
Nhìn nhận thế nào, là do dư luận quyết định.
Có người sẽ cho rằng thất tín bội nghĩa, kẻ khác lại nói đơn giản là biết nắm cơ hội.
Nhưng với anh, đây là chuyện không thể nuốt trôi.
Anh không định âm thầm chịu đựng, nhưng cũng chẳng cần thủ đoạn bẩn.
Chỉ cần tung tin, để dư luận tự làm phần còn lại.
“Yên tâm, lão bản. Tôi đảm bảo chuyện này từ tiểu trong nghề tới bà bán hàng đầu hẻm đều sẽ biết!” Trưởng phòng truyền thông cười ranh mãnh.
Giọng cười kia nghe thì nhẹ tênh, nhưng Lận Hàn Xuyên thừa biết người này là cao thủ thao túng dư luận.
Một năm trước, hắn ta chỉ là một đại V nổi tiếng trong giới mạng, vì bóc phốt một ngôi sao mà bị đồng loạt phong sát, suýt nữa bị đám đông kéo xuống đánh cho mất nghiệp.
Chính Lận Hàn Xuyên nhìn ra tài năng, bỏ tiền đào về, cho hắn ta một cơ hội mới.
Từ đó, người này chỉ nghe lời duy nhất một người, chính là anh.
Lận Hàn Xuyên không hỏi thêm, vừa nhận được lời cam kết liền dứt khoát cúp máy.
---
Cùng lúc đó, Ngô Đồng đang lâng lâng như bay giữa trời xuân.
Mấy ngày nay tâm trạng gã ta cực kỳ tốt.
Trong giới, gã là kiểu “kỹ thuật diễn phái có danh không tiếng”, nghĩa là biết diễn nhưng chẳng ai nhớ mặt.
Nhìn bạn học cùng lớp giờ đều nổi tiếng, gã khó chịu như bị mèo cào trong lòng.
Cuối cùng, cơ hội cũng đến: có người tìm gã làm nam chính của Kiếm Tiên.
Dù là chính kịch, kịch bản nguyên sang, lại không có đạo diễn hay bạn diễn nổi tiếng, nhưng dù sao cũng là vai chính.
Đang băn khoăn bất mãn thì đúng lúc đó, hắn nhận được lời mời mới từ Cửu Ca của Nghiêm Thị vẫn đang thiếu nam số 2.
Chỉ cần đồng ý, gã có thể lập tức chuyển sang!
Tin xấu duy nhất là, Cửu Ca và Kiếm Tiên quay cùng thời điểm, bắt buộc phải chọn một.
Ngô Đồng chẳng suy nghĩ lâu: chọn ngay Cửu Ca.
Trong mắt gã, chính kịch đã hết thời, phim thần tượng mới dễ nổi tiếng.
Dù chỉ là nam phụ, cũng đáng giá hơn vai chính ở phim không ai xem.
Thế là, Ngô Đồng dứt khoát đơn phương hủy hợp đồng với Kiếm Tiên, ngay hôm đó chuyển sang phim trường của Cửu Ca, suýt nữa vui đến phát khóc.
Đạo diễn nổi tiếng, bạn diễn hot, ekip chuyên nghiệp, cả đoàn phim tràn ngập ánh hào quang, y như bữa tiệc của các vị thần.
Ngô Đồng đắm chìm trong ảo tưởng: Chẳng lẽ mùa xuân của ta đã đến?
Cho đến khi... gã nhận ra ánh mắt của mọi người xung quanh mình… cực kỳ khó chịu.
Lạnh nhạt. Khinh bỉ. Coi thường.
Ban đầu, gã còn tưởng họ phân biệt đối xử, chê mình không nổi tiếng.
Nhưng dần dần Ngô Đồng phát hiện, không phải dẫm thấp nâng cao mà là thuần túy khinh thường.
“Chuyện gì thế này?”
Ngô Đồng bối rối đến cực độ.
Không ai nói chuyện với gã, cảnh quay thì liên tục bị NG, áp lực đè nén khiến gã gần như suy sụp.
“Tạp! Ngô Đồng, cậu làm sao thế hả!”
Đạo diễn quát ầm lên, giận dữ đến nỗi đập bàn:
“Cậu không biết diễn thì đừng diễn nữa, cút về đoàn cũ đi!”
Một câu như sét đánh ngang tai.
Ngô Đồng nhìn quanh, chỉ thấy toàn ánh mắt lạnh lẽo và khinh thường, thậm chí còn có người lộ rõ vẻ khinh miệt.
Đứng chết trân vài giây, gã mới luống cuống bỏ chạy về phòng thay đồ, tay run lên cầm điện thoại gọi cho người đại diện.
Hồi lâu mới có người bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt:
“Chuyện gì?”
“Tôi... tôi đang ở đoàn phim...”
Ngô Đồng nói không thành lời, thậm chí lỡ cả giọng, trở về giọng quê.
“Tôi bị... vi phạm hợp đồng…”
“Ngô Đồng.” Người đại diện cắt ngang, giọng điệu không chút cảm xúc:
“Cậu không phải đại minh tinh, còn dám tự ý hủy hợp đồng? Cậu tưởng mấy trăm triệu tiền phạt nhỏ à? Cậu còn chưa nổi tiếng mà đã giở thói ngôi sao, ai còn dám dùng cậu?”
Câu nói không hề tức giận, nhưng lại khiến Ngô Đồng lạnh cả sống lưng.
“Chuyện của cậu đã lan ra khắp giới. Cửu Ca này, cậu ráng mà quay cho tốt. Nếu còn có thể quay tốt, chưa chừng còn giữ được một chút hi vọng.”
Nói xong, đối phương thẳng tay cúp máy.
Ngô Đồng đứng lặng trong phòng thay đồ, cầm điện thoại trong tay, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Một cảm giác hối hận trào lên:
Gã không nên thiển cận như vậy.
Chỉ vì một tia cám dỗ, gã đã tự tay chặt đứt tương lai của chính mình.
---