“Lận Hàn Xuyên, ngươi đúng là đồ tra nam! Ngươi căn bản không có trái tim!”

Lận Hàn Xuyên bừng tỉnh, hai mắt mở to. 

Giọng nói đầy phẫn nộ từ giấc mơ vẫn còn văng vẳng bên tai. 

Cả người như vẫn còn dư âm đau đớn của cú va chạm với xe tải, xương cốt rã rời như vừa bị nghiền nát.

Anh ngồi bật dậy, với lấy đồng hồ ở đầu giường nhìn thời gian, chỉ mới hơn 5 giờ sáng. 

Cơn buồn ngủ tan biến sạch sẽ, Lận Hàn Xuyên dứt khoát rời giường, bắt đầu xử lý một phần công việc trong ngày.

Đã một năm kể từ khi bước vào thế giới này, nhưng mỗi lần tỉnh dậy sau giấc mơ, anh vẫn có một thoáng ngẩn ngơ như chưa quen với hiện thực.

Một năm trước, cấp dưới đã theo anh gần mười năm, vì bị từ chối tình cảm mà phẫn uất, nhân lúc anh không phòng bị đẩy thẳng vào đầu xe tải đang lao tới.

Sau cơn đau nhói là một màn tối đen. 

Khi mở mắt ra, đã ở một thế giới khác.

Một hệ thống tên là Hệ thống Tra Công 001, lôi anh vào thế giới tiểu thuyết, yêu cầu anh hoàn thành các nhiệm vụ theo cốt truyện. 

Chỉ khi tích lũy đủ điểm cốt truyện, mới có thể trở về thế giới thật.

 “Do ngươi lạnh nhạt, bá đạo, xa cách với người đời; từ thiếu niên đến nay đã từ chối vô số lời tỏ tình, giẫm nát biết bao trái tim si tình... nên hệ thống phán định ngươi là tra nam. Ngươi bắt buộc phải vào vai tra công và hoàn thành cốt truyện.”

Nhớ lại những lời 001 từng nói, khóe môi Lận Hàn Xuyên nhếch lên một nụ cười giễu cợt.

Lận gia là tài phiệt tầm cỡ toàn cầu, bản thân anh là người cầm quyền tối cao, gánh trên vai trách nhiệm của cả gia tộc, phía sau là hàng trăm nghìn nhân viên... 

Trong thế giới đó, anh chưa từng có thời gian cho tình cảm hay những chuyện phong hoa tuyết nguyệt dù sao…

Yêu đương chỉ làm chậm hiệu suất kiếm tiền mà thôi.

 “Tra nam à...” 

Anh nhắm mắt lẩm bẩm, nhưng chỉ chốc lát sau đã mở mắt, ánh u sầu chợt lóe rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

 

---

Bầu trời dần sáng, tiếng còi xe vọng từ xa, thành phố trong đêm dần thức giấc. 

Mọi người bắt đầu rời khỏi giường, lao vào một ngày bận rộn mới.

Lận Hàn Xuyên cài khuy áo sơ mi trắng, chỉnh lại cà vạt kiểu Windsor, khoác lên bộ vest đen đặt may riêng, đường cắt gọn gàng, lạnh lùng. 

Ánh đen trầm lặng ấy như nuốt trọn mọi phần mềm mại còn sót lại, khiến cả người anh như một thanh kiếm được giấu kín lưỡi..

Không sắc bén công khai, nhưng khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Lái xe đến công ty, vừa bước vào văn phòng, thư ký vốn luôn nhanh nhạy đã bước nhanh tới đón, trên mặt lại có chút do dự hiếm thấy:

 “Nghiêm tổng, có người tìm ngài…”

Lận Hàn Xuyên ngẩng đầu nhìn, không xa là một thanh niên có vẻ ngoài tuấn tú, khí chất thanh lãnh. 

Dưới ánh đèn trắng, làn da cậu ta trắng mịn như ngọc, toàn thân toát ra một vẻ yên tĩnh ôn hòa.

Ánh mắt hai người chạm nhau. 

Trong đôi mắt thanh niên hiện lên tia vui mừng khôn nén, môi khẽ mấp máy, cuối cùng chỉ khẽ gọi một tiếng:

 “Lâu ca.”

Cả hai đều im lặng. 

Nhân viên đi ngang cũng bắt đầu chú ý, thi thoảng liếc nhìn bọn họ đầy tò mò. 

Thư ký cười gượng, phá tan bầu không khí kỳ lạ:

 “Khâu tiên sinh, nếu không… hai người vào phòng họp nói chuyện?”

Cửa phòng họp vừa đóng lại, từ ngoài hành lang mơ hồ truyền đến vài tiếng thì thầm:

 “Người kia… có phải là minh tinh Khâu Hồng Quang không?”

 “Chắc không đâu… Nghe nói cậu ta từng làm ầm ĩ với sếp mình mà, sao lại tới đây được…”

 "Dù ông chủ đã rời khỏi Nghiêm Thị Ảnh Nghiệp, hắn vẫn là con trai duy nhất của nhà họ Nghiêm. Chỉ cần còn mang cái thân phận đó, trong giới chẳng ai dám không nể mặt hắn. Ngươi thật sự nghĩ hắn có thể thuận buồm xuôi gió mở công ty riêng là nhờ năng lực bản thân sao? Chẳng phải là nhờ cái bóng to lớn của nhà họ Nghiêm đứng sau lưng hắn đấy thôi.”

 “Tôi đã nói rồi, chỉ là một cậu ấm nhà giàu chơi bời mà thôi...”

Những câu nói ấy nhẹ như lông hồng, bay tản vào không khí, nhưng Lận Hàn Xuyên làm như không nghe thấy. 

Anh bình thản hỏi: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

 “Bọn họ sao có thể nói anh như vậy được!” 

Khâu Hồng Quang tức tối, còn giận hơn cả khi nghe người ta bàn tán về Lận Hàn Xuyên. 

Cậu ta giận đến mức xoay người muốn quay lại lý luận cho ra nhẽ. 

 “Lâu ca, thuộc hạ của anh quá không tôn trọng anh!”

 “Cậu tìm tôi có chuyện gì?” 

Lận Hàn Xuyên liếc đồng hồ, nhắc lại câu hỏi bằng giọng bình thản.

Ngọn lửa trong lòng Khâu Hồng Quang bị dội một gáo nước lạnh. 

Cậu ta ngây người, hốc mắt ửng đỏ, khóe môi run rẩy, mãi mới cất được tiếng:

 “Lâu ca, em biết anh giận em, nhưng anh vì tranh chấp với em mà bỏ nhà ra đi, không màng cảm xúc của chú, dì... Anh có biết mẹ anh buồn thế nào không?”

Trong lòng Khâu Hồng Quang ngổn ngang ấm ức. 

Rõ ràng là Nghiêm Nguy Lâu nhờ cậu ta đóng kịch đối phó cha mẹ. 

Cậu ta đến sống trong nhà họ Nghiêm, lấy lòng được hai vị trưởng bối, vậy mà Nghiêm Nguy Lâu lại thay đổi thái độ, vì cậu ta mà cãi nhau với cha mẹ rồi dọn ra ngoài sống riêng.

 “Tôi không hề giận cậu.” Lận Hàn Xuyên đáp.

 “Thật vậy sao?” 

Khâu Hồng Quang không tin. Cậu ta nghẹn ngào nói

 “Em biết anh thấy em không xứng ở lại nhà họ Nghiêm, nhưng em đâu mong muốn điều này. Nếu không phải chú và dì giữ lại, em đã rời đi từ lâu. Lâu ca, em chỉ hy vọng anh đừng vì em mà đoạn tuyệt với họ.”

Nói xong, Khâu Hồng Quang cắn môi, nhìn vẻ mặt dửng dưng của Lận Hàn Xuyên, hít sâu một hơi:

 “Em đã tìm được chỗ ở bên ngoài. Anh yên tâm, em sẽ không nói với mội người rằng việc em dọn đi có liên quan đến anh... Anh mau trở về nhà đi.”

Khâu Hồng Quang hết lời khuyên nhủ, nhưng trong lòng Lận Hàn Xuyên chẳng có chút lay động. 

Anh nhìn cậu ta, ánh mắt mang theo chút giễu cợt:

 “Tôi rời khỏi nhà họ Nghiêm là vì bất đồng quan điểm với cha mẹ. Chính họ đuổi tôi đi, bắt tôi tự lực cánh sinh.”

Chẳng liên quan gì đến cậu ta cả.

Từ trong mắt Lận Hàn Xuyên, Khâu Hồng Quang như thấy câu nói đó sáng rực lên. 

Biểu cảm cậu ta lập tức đông cứng.

 “Nếu tôi và họ không thể hiểu nhau, thì giữ khoảng cách như bây giờ là tốt nhất. Cậu muốn ở nhà họ Nghiêm bao lâu cũng được, tôi không có ý kiến.”

Lận Hàn Xuyên lại nhìn đồng, đã 8 giờ 15 phút, trễ giờ làm mười lăm phút. 

Anh lịch sự gật đầu:

 “Nếu Khâu tiên sinh không còn gì nữa, tôi xin phép.”

Nói xong, anh quay người rời đi. 

Đúng lúc anh mở cửa phòng họp, sau lưng vang lên tiếng chất vấn đầy chua chát của Khâu Hồng Quang:

 “Anh nghĩ vì sao em lại tốt với họ như vậy?!”

Lận Hàn Xuyên quay đầu lại, thấy Khâu Hồng Quang mặt mày tái nhợt, biểu cảm thê lương. 

Anh suy nghĩ một giây:

 “Chẳng phải là vì quyền thế và địa vị nhà họ Nghiêm sao?”

Từ khi Khâu Hồng Quang dính dáng đến nhà họ Nghiêm, địa vị của cậu ta trong giới vụt sáng thành “tiểu thiếu gia”. 

Tài nguyên dồn dập đổ về, chỉ trong một năm ngắn ngủi, từ một diễn viên vô danh trởthành minh tinh hạng A.

Môi Khâu Hồng Quang run run, khuôn mặt đầy đau khổ:

 “Anh... thực sự nghĩ em như vậy sao?”

Khâu Hồng Quang là một minh tinh nổi tiếng gần hai năm nay, ngoại hình xuất chúng. 

Lúc này, vẻ yếu đuối xen lẫn kiên cường tạo nên một loại bi thương đặc biệt.

Khóe môi Lận Hàn Xuyên khẽ cong, hờ hững nói:

 “Nếu rảnh rỗi quá thì đi luyện thêm diễn xuất. Đừng rảnh là đến đây làm phiền tôi.”

Lâu ca cho rằng mình đang diễn kịch?!

Khâu Hồng Quang tái xanh rồi đen mặt, cổ cứng đờ, trơ mắt nhìn Lận Hàn Xuyên không ngoảnh lại mà bước đi.

Nhìn bóng lưng anh khuất dần, lòng Khâu Hồng Quang đau xót khôn nguôi. 

Cậu ta biết, người đàn ông kia chưa từng yêu mình, chỉ xem mình là tấm chắn đối phó gia đình… 

Nhưng Khâu Hồng Quang yêu anh, cho dù anh lạnh lùng, cao ngạo, cho dù bản thân có tan xương nát thịt, cậu ta cũng không hối hận.

Trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, Khâu Hồng Quang thầm thề:

Phải tìm cách khiến Lâu ca quay về, khiến nhà họ Nghiêm trở lại những tháng ngày ấm áp.

Không chỉ vì người đàn ông cậu ta thầm yêu, mà còn vì hai người trưởng bối đã coi cậu ta như người nhà.

 

 

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play