Chuyện đã tới nước này, cho dù gã có hối hận cũng chẳng thay đổi được gì.
Ngô Đồng siết chặt điện thoại, ngón tay trắng bệch vì dùng lực quá mạnh.
Cửu Ca chính là cơ hội cuối cùng của gã.
Nếu lần này gã ta vẫn không thể bật lên, thì về sau cũng đừng mong có cơ hội nữa.
"Cửu Ca vẫn còn tốt hơn Kiếm Tiên."
Một lúc lâu sau, Ngô Đồng tự nhủ, cố gắng an ủi chính mình.
Dù sao thì đây cũng là đại chế tác, quy tụ nhiều minh tinh, biết đâu có thể kéo gã theo mà nổi lên.
Còn Kiếm Tiên, nhìn qua đã biết là dự án "chết yểu".
Có đóng vai nam chính cũng chẳng cứu nổi.
Vài ngày sau, mọi phiền phức do hợp đồng của Ngô Đồng gây ra đã được xử lý ổn thỏa.
Những chuyện vẻ vang của gã cũng bị lan truyền khắp nơi.
300 vạn phí vi phạm hợp đồng bị anh lấy từ Ngô Đồng, khiến tâm trạng Lận Hàn Xuyên khá tốt.
Sau khi mọi việc được thu xếp ổn thỏa, Lận Hàn Xuyên gửi một tin nhắn cho Nhiễm Tinh.
“Ký chủ muốn để Nhiễm Tinh làm nam chính sao?”
001 thấy được tin nhắn liền nhảy ra phản đối
“Cậu ta vốn là nam phụ ác độc, định sẵn sẽ bị nam chính đạp dưới chân suốt đời, không bao giờ có cơ hội ngoi lên. Nếu để cậu ta làm nam chính, đầu tư chẳng khác nào ném đá xuống sông!”
Giống như trong nguyên tác, Nhiễm Tinh bị đuổi khỏi giới giải trí.
Hiện thực cũng chẳng khác gì, liên tục thất bại trước Khâu Hồng Quang, chỉ còn cách một bước nữa là hoàn toàn biến mất khỏi ngành.
Hào quang của vai chính không phải chuyện đùa.
Khi còn có Khâu Hồng Quang ở đó, Nhiễm Tinh làm sao có thể vượt qua?
Lận Hàn Xuyên thẳng tay rút hợp đồng nam chính của Kiếm Tiên, ném vào máy nghiền giấy.
Nhìn từng tờ giấy bị cắt vụn, anh thản nhiên nói:
“Chỉ cần xác suất thắng vượt quá 60%, thì đáng để cược một ván.”
Ban đầu, anh cũng dự định tránh đối đầu trực diện với Cửu Ca, nhưng giờ thì đã đổi ý.
Với tư cách là một thương nhân lão luyện, Lận Hàn Xuyên giỏi nhất là đánh bạc.
Anh đích thân đưa Nhiễm Tinh tới phim trường Kiếm Tiên.
Không còn bộ vest chỉnh tề nghiêm nghị thường thấy, lần này anh chỉ mặc vest thường ngày, tóc để xõa tự nhiên trên trán, trông trẻ trung và phóng khoáng hơn nhiều.
Trên đường đi, không ít người ngoái đầu nhìn.
Nhiễm Tinh đi theo sau vẫn còn hơi ngơ ngác.
Cậu tưởng rằng sau khi ký hợp đồng với Tinh Thần Ảnh Thị, mình sẽ bị "ghẻ lạnh" một thời gian, đóng vài năm vai nam phụ để được thử thách rồi mới có cơ hội làm nam chính.
Ai ngờ…
Lận Hàn Xuyên không để ý đến vẻ mờ mịt của cậu, chỉ dẫn cậu đi chào đạo diễn.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy đạo diễn, sắc mặt Nhiễm Tinh cứng đờ.
Người đàn ông kia ăn mặc đơn giản, sơ mi có hoa văn nhỏ, trông chừng khoảng ba bốn mươi tuổi.
Mắt kính gọng vàng, diện mạo không đẹp nhưng lại toát ra vẻ nho nhã.
Ánh mắt lão ta dừng lại trên gương mặt Nhiễm Tinh vài giây, rồi mỉm cười bắt tay với Lận Hàn Xuyên:
“Ngài Nghiêm yên tâm, tôi sẽ dạy dỗ tốt diễn viên này.”
Ánh mắt Nhiễm Tinh khẽ lóe lên, ngập ngừng giây lát nhưng không nói gì.
"Tôi tên là Kiều Khánh Sinh, cậu cứ gọi tôi là đạo diễn Kiều là được."
Giọng điệu ôn hòa, lão ta tự giới thiệu rồi hỏi tiếp:
“Cậu từng diễn những gì? Diễn thử một đoạn cho tôi xem nhé?”
Sau vài câu trao đổi, đạo diễn Kiều cho Nhiễm Tinh đi thay trang phục, chụp thử ảnh tạo hình.
Khi Nhiễm Tinh bước ra với tạo hình mới, cả đoàn như sáng bừng mắt.
Cậu mặc một bộ áo tang vải thô màu xám, đầu tóc buộc gọn đơn giản, không có bất kỳ trang sức nào.
Nhưng chính sự đơn giản ấy lại càng tôn lên vẻ đẹp trời phú, không cần tô điểm mà vẫn rực rỡ.
Ánh mắt đạo diễn Kiều dừng lại trên chiếc cổ trắng nõn và mỏng manh của Nhiễm Tinh vài giây, không tiếc lời khen:
“Em hợp vai này hơn cả Ngô Đồng, tạo hình hoàn hảo quá mức…”
Nhiễm Tinh vô thức quay đầu nhìn Lận Hàn Xuyên, ánh mắt như đang dò hỏi.
Lận Hàn Xuyên gật đầu tỏ vẻ hài lòng: “Không tệ.”
Từng gặp không ít mỹ nhân, nhưng vẻ ngoài của Nhiễm Tinh vẫn nằm trong số những người nổi bật nhất.
Trên người cậu còn mang theo một luồng sinh khí mãnh liệt, như cỏ dại lớn lên giữa khe đá không cần chăm sóc, vẫn tự sinh sôi.
Nhiễm Tinh khẽ mỉm cười liếc nhìn hắn, rồi để mặc cho tổ hóa trang tiếp tục làm việc.
Trong lòng cậu lại khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lận Hàn Xuyên ngồi bên quan sát cậu làm việc, đồng thời để ý không khí phim trường.
Có lẽ vì đại lão bản đích thân tới, cả đoàn phim im phăng phắc, mọi người đều tập trung làm việc, đến ánh mắt cũng không dám nhìn bừa.
Khóe môi Lận Hàn Xuyên khẽ nhếch lên.
Dĩ nhiên, anh không đến đây chỉ để đưa Nhiễm Tinh đi casting.
Kể từ khi quyết định để Kiếm Tiên đối đầu trực diện với Cửu Ca của Nghiêm thị, Lận Hàn Xuyên đã bắt đầu chuẩn bị kỹ lưỡng.
Truyền thông và phát hành giai đoạn đầu đều được nâng lên mức cao nhất, nhưng marketing chỉ là bước hai.
Quan trọng nhất vẫn là chất lượng gốc của bộ phim.
Từ kịch bản đến tuyển diễn viên, mọi thứ của Kiếm Tiên đều do đội sản xuất lựa chọn cẩn trọng.
Họ không mượn danh tiếng hay lưu lượng, mà chú trọng vào thực lực thật sự.
Kịch bản cũng không bị chỉnh sửa bừa bãi.
Nếu cứ theo đúng kịch bản gốc mà làm, hiệu quả hứa hẹn sẽ cực kỳ khả quan.
Đối với phim truyền hình, kịch bản tốt, tổ sản xuất đáng tin, đã chiếm được nửa phần thắng.
Quan sát một lúc, thấy Nhiễm Tinh với kinh nghiệm từ vai quần chúng nay đã thể hiện kỹ thuật diễn xuất sắc khiến mọi người thán phục, Lận Hàn Xuyên rời khỏi trường quay.
Ngay khi anh bước ra ngoài, phía sau vang lên vài tiếng thì thầm:
“Ai vậy? Khí thế gì mà dọa người quá thể, anh ta ngồi đó làm mình không dám nói chuyện luôn.”
“Tôi còn tưởng là tân binh, nhìn cứ như người mẫu ấy.”
“Đừng nói bậy, đó là đại lão bản của chúng ta đấy…”
Những tiếng xì xào nhanh chóng tan biến.
Lận Hàn Xuyên vừa ra tới, còn chưa kịp hít sâu vài hơi không khí mới, thì đã thấy một người từ xa đi tới.
Khi thấy anh, người nọ hơi chậm lại, cuối cùng vẫn bước đến chào hỏi dè dặt.
"Lâu... Nghiêm tổng."
Có lẽ do từng bị cảnh cáo, Khâu Hồng Quang nuốt luôn hai chữ “Lâu ca” vào bụng, chuyển sang cách gọi xa cách hơn.
“Ngài đến thăm đoàn sao?”
Lận Hàn Xuyên liếc nhìn sang phim trường kế bên, mới nhớ ra Cửu Ca được quay ở ngay cạnh Kiếm Tiên, mà Khâu Hồng Quang chính là nam chính của bộ đó.
Lận Hàn Xuyên có chút do dự muốn quay người lại, nhưng cuối cùng vẫn lạnh nhạt nói:
“Chỉ là đi ngang qua.”
Bị sự dửng dưng ấy làm tổn thương, đôi mắt Khâu Hồng Quang bất giác đỏ lên, hắn nghẹn ngào chất vấn:
“Anh vì sao... vì sao lại ghi âm?”
Chỉ cần đối mặt với người này, cậu ta liền không thể mạnh mẽ được.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến bản thân đã từng ôm đầy ôn nhu và chờ mong mà đến tìm anh, vậy mà đối phương lại lạnh nhạt ghi âm, còn dùng những bản ghi âm ấy làm vũ khí nhắm thẳng vào mình, khiến cậu ta mình đầy thương tích...
Những cảm xúc hoảng loạn, ngọt ngào, thận trọng ấy, trong khoảnh khắc đều trở nên nực cười.
“Trong bất cứ tình huống nào, giữ lại đối thoại hoặc bằng chứng vật thật, đều là một cách bảo vệ bản thân.”
Lận Hàn Xuyên cau mày, lý trí đáp.
Anh không cố ý nhắm vào Khâu Hồng Quang, chỉ là sau nhiều năm lăn lộn trong sóng gió, khi gặp chuyện, phản xạ đầu tiên của anh chính là giữ lại chứng cứ, để dành cho mình một con đường lui.
Nhưng chính vì lời đáp hờ hững, thiếu tình người ấy, Khâu Hồng Quang chỉ cảm thấy lòng mình lạnh thêm.
“Lâu... Nghiêm tiên sinh, anh thật sự... không có trái tim sao?”
Từ khi quen biết đến giờ, cậu ta đã vì anh trả giá nhiều như vậy, hèn mọn lấy lòng, chắn ong bướm, ứng phó với cha mẹ, giặt quần áo nấu cơm...
Từ trên xuống dưới Nghiêm thị ai cũng thấy được những điều đó, chỉ có người duy nhất cần thấy lại chẳng thấy gì.
Khâu Hồng Quang vừa giận vừa hận, chỉ cảm thấy chính mình ngày trước thật buồn cười.
Lận Hàn Xuyên trầm mặc một thoáng, nghiêm túc hỏi lại:
“Chỉ vì tôi không đáp lại tình cảm đơn phương của cậu, cho nên cậu nói như vậy?”
Khâu Hồng Quang cúi đầu, tránh đi ánh mắt của hắn.
Sắc mặt Lận Hàn Xuyên cũng lạnh dần:
“Giữa chúng ta có ký hợp đồng, là quan hệ được ghi rõ ràng bằng giấy trắng mực đen. Cậu giúp tôi ứng phó cha mẹ và những người theo đuổi, tôi cho cậu tài nguyên, đôi bên không ai thiếu nợ ai. Dưới tình huống tôi đã từ chối nhiều lần, cậu vẫn cứ mang cơm tới công ty, gây ra ảnh hưởng không tốt... Chẳng lẽ Nghiêm gia không có bảo mẫu hay đầu bếp, nhất định phải để một người ngoài như cậu làm những việc đó sao?”
Giọng hắn trầm xuống, từng câu từng chữ đánh vào lòng Khâu Hồng Quang.
---