Mặc cái áo "đạo đức", tay cầm "công lý", giả vờ trừng phạt người khác, tranh thủ sự đồng cảm và ngưỡng mộ.
Chỉ một cái liếc mắt, Nhiễm Tinh đã nhìn thấu được lớp da ôn nhu thiện lương ấy che đậy bên dưới một Khâu Hồng Quang ích kỷ và lạnh lùng.
Trớ trêu thay, càng nhiều người lại càng ăn cái vẻ ngoài ấy.
Trong lòng cậu chợt lạnh đi một nhịp, bất giác quay đầu nhìn Lận Hàn Xuyên:
“Nghiêm tổng, anh…”
Lận Hàn Xuyên nhìn cậu một cái, giọng nhàn nhạt:
“Yên tâm.”
Hai người đối thoại chẳng đầu chẳng đuôi, Nhiễm Tinh cũng không rõ Lận Hàn Xuyên có hiểu điều cậu lo hay không.
Nhưng nghe được câu trả lời đó, trái tim vẫn lơ lửng lại kỳ lạ hạ xuống.
Nhiễm Tinh ho nhẹ, che miệng nói:
“Đương nhiên, tôi tin vào con mắt của Nghiêm tổng.”
Cùng lúc đó, tên cả hai lần lượt leo lên hot search, hơn nữa còn đang có xu hướng tăng vọt.
Theo ý Nhiễm Tinh, tốt nhất là dập hot search càng sớm càng tốt.
Dù cậu bị mắng quen rồi cũng không sao, nhưng…
Nhiễm Tinh lén liếc Lận Hàn Xuyên một cái.
Một người là “ngỗ nghịch bất hiếu chuyển thế”, một người là “âm hiểm hai mặt”, hai kẻ “xấu xa” tay trong tay, vai kề vai, cùng nhau trở thành mục tiêu công kích của cư dân mạng.
Đủ loại ngôn ngữ cay nghiệt tràn ngập khắp nơi.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện những người mắng ác nhất đều là fan của Khâu Hồng Quang.
Ngay khi ấy, Lận Hàn Xuyên cầm lấy điện thoại, dùng tài khoản cá nhân của Nghiêm Nguy Lâu đăng một bài.
Vừa đăng xong, phần bình luận đã bị fan của Khâu Hồng Quang tràn vào:
“Ngươi còn dám đăng bài?!”
“Loại bất trung bất nghĩa bất nhân bất hiếu, cút khỏi giới giải trí! Đừng hòng kiếm tiền từ tụi tao!”
“Ngươi cũng xứng thích Thu Thu nhà tụi tao à? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, mơ đẹp nhỉ!”
“Thu Thu người tốt thế còn đi chăm sóc người nhà ngươi, ngươi lại không bằng cả người ngoài như cậy ấy!”
Cơn mưa mắng mỏ chưa kịp dứt, thì đột nhiên, hướng gió trong phần bình luận bắt đầu thay đổi.
“Không ngờ đó nha, tưởng Khâu Hồng Quang cao lãnh, hóa ra sau lưng là bạch liên hoa đội lốt. Trả đũa người ta cao tay thật.”
“Cha mẹ Nghiêm Nguy Lâu nghĩ gì vậy? Thà chọn người ngoài như Khâu Hồng Quang còn hơn con ruột? Đúng là...”
“Fan không bảo Khâu Hồng Quang là thiếu gia hào môn, ở biệt thự khu Vân Thủy Gian sao? Nhưng đó là nhà của Nghiêm gia?!”
“Tu hú chiếm tổ, đẩy con ruột người ta ra ngoài, rồi còn làm bộ đạo đức. Trà xanh trà xanh!”
“Ta vốn nghĩ cậu ta là người ôn nhu thiện lương, không ngờ lại là loại người thế này… Lộ trắng chuyển đen luôn rồi.”
“Nhìn không ra thật, tâm cơ sâu vậy…”
Các fan bắt đầu nhận thấy tình hình bất ổn, không còn hơi sức cãi nhau với người qua đường trong phần bình luận, mà vội vàng đi xem bài đăng của Lận Hàn Xuyên.
Hắn không đăng gì gây sốc.
Chỉ đơn giản là… một đoạn ghi âm được ghi lại lúc hai người nói chuyện.
Không cắt ghép, không chỉnh sửa, chỉ ngắn ngủi vài phút, nhưng từng câu từng chữ rõ ràng, không thể chối cãi:
“… Em sẽ không nói với chú dì rằng em rời đi là vì anh...”
“Anh nghĩ vì sao em lại đối xử tốt với họ đến vậy...”
Giọng Khâu Hồng Quang ôn nhu nhưng đầy tính toán, vang lên giữa đám đông phẫn nộ.
Lận Hàn Xuyên tuy là người thừa kế duy nhất của Nghiêm thị Ảnh nghiệp, nhưng vẫn chỉ là người đứng sau màn.
Còn Khâu Hồng Quang là người trước sân khấu, đối diện khán giả.
Người ngoài có thể không biết sau màn là ai, nhưng ai ai cũng biết Khâu Hồng Quang là người thế nào.
Lập tức, dư luận xoay chuyển.
Mọi sự chú ý đổ dồn về phía cậu ta, hoàn toàn quên mất cả Lận Hàn Xuyên lẫn Nhiễm Tinh.
Từ khi debut đến nay, Khâu Hồng Quang luôn marketing hình ảnh “công tử nhà giàu thanh lãnh”.
Giờ bị bóc trần rằng biệt thự cao cấp hắn thường khoe kỳ thực là… nhà của người khác.
Khán giả chết lặng.
Trong cơn giận dữ bị lừa gạt, họ bắt đầu nghi ngờ mọi thứ: nhân cách giả tạo, lời nói dối tinh vi, từng chút một bị đào lại xem còn gì là thật.
Bình luận dồn dập tăng vọt, fan cố gắng áp chế cũng không xuể.
Trong lòng bàn tay Khâu Hồng Quang bắt đầu rịn mồ hôi, nắm điện thoại mà như cầm một quả bom đã rút chốt.
“Tại sao lại như vậy?” Khâu Hồng Quang ngơ ngác lẩm bẩm.
“Khâu Hồng Quang, cậu làm sao thế hả!”
Người đại diện của Khâu Hồng Quang bước vào, giọng điệu bình thản nhưng trễ nải, vừa thấy bộ dạng lúng túng của cậu thì lập tức nổi giận:
“Không phải tôi đã bảo cậu đừng giở mấy thủ đoạn vặt ấy nữa sao! Cậu tưởng trong cái giới này toàn kẻ ngu chắc?”
Bị quát một câu, Khâu Hồng Quang khẽ run:
“Thật xin lỗi, tôi cứ nghĩ là…”
“Cậu nghĩ cái gì? Nghĩ rằng Tiểu Nghiêm tổng sẽ không xuống tay với cậu à?”
Người đại diện tháo kính, cười lạnh:
“Cậu ỷ vào tính cách thẳng thắn của Tiểu Nghiêm tổng, tưởng người ta sẽ để cậu chèn ép mãi chắc?”
Ánh mắt anh ta đầy ý vị sâu xa, nhìn chằm chằm Khâu Hồng Quang:
“Cậu dựa vào sự khoan dung của Tiểu Nghiêm tổng mà làm càn quá lâu rồi.”
Khâu Hồng Quang lập tức tái mặt.
“Còn có chú Nghiêm… chú ấy nhất định sẽ giúp tôi!”
Như bắt được cọng rơm cứu mạng, Khâu Hồng Quang vùng dậy định chạy ra ngoài, người đại diện đưa tay kéo nhưng không kịp giữ.
Vừa bước qua cổng công ty, ánh đèn chớp nháy khiến Khâu Hồng Quang hoa mắt.
Hàng loạt paparazzi đã chờ sẵn, lập tức vây kín xung quanh khi trông thấy bóng dáng cậu ta.
“Khâu tiên sinh, vì sao lại ở trong Nghiêm gia? Có phải giữa anh và người nhà họ Nghiêm có quan hệ mờ ám?”
“Khâu tiên sinh, trên mạng nói hình tượng của anh sụp đổ, anh thấy sao?”
“Khâu tiên sinh, vì sao Nghiêm tổng lại nâng đỡ anh đến vậy, có tồn tại giao dịch nào giữa hai người không?”
Miệng lưỡi đám paparazzi còn độc hơn cư dân mạng, câu nào cũng sắc bén, không ngừng dồn ép khiến sắc mặt Khâu Hồng Quang trắng bệch.
Cậu ta bị vây chặt giữa vòng người hỗn loạn, trong lòng không nhịn được oán hận: Tất cả đều do Nghiêm Nguy Lâu giành mất hào quang, bằng không mình cũng sẽ không rơi vào bước đường này…
Trong khi đó, Lận Hàn Xuyên hoàn toàn không để tâm đến chuyện cậu ta gặp rắc rối.
Nhìn thấy trên mạng những lời mắng chửi Nhiễm Tinh dần lắng xuống, anh mới hài lòng đưa trả lại điện thoại.
Nhiễm Tinh là nghệ sĩ duy nhất dưới tay anh, bất kể người này có là nhân vật trong cốt truyện hay không, chỉ cần còn trong tay anh một ngày, Lận Hàn Xuyên tuyệt đối sẽ không để cậu bị ấm ức.
“Cảm ơn Nghiêm tổng.”
Nhiễm Tinh đã không còn dáng vẻ sa sút lúc trước, ánh mắt lộ ra tia sáng đầy quyết tâm.
Nhìn Lận Hàn Xuyên, cậu như được tiếp thêm sức mạnh, những uất ức vừa trải qua cũng lập tức trôi xa.
Trong lòng Nhiễm Tinh thầm hạ quyết tâm: nhất định phải chăm chỉ đóng phim, kiếm tiền về cho Tinh Thần Ảnh Nghiệp, kiếm thật nhiều tiền!
Lúc rời công ty, bước chân Nhiễm Tinh trở nên nhẹ nhàng, trên mặt thấp thoáng ý cười, hoàn toàn khác vẻ nặng nề khi mới đến.
Nhìn theo cậu rời đi, Lận Hàn Xuyên xoay người nhận một cuộc gọi video từ bộ phận sản xuất của công ty.
Trong video, một người đàn ông trạc bốn, năm mươi tuổi, mồ hôi đầm đìa, gương mặt hoảng loạn, lắp bắp báo cáo:
“Nghiêm tổng, nam chính của Kiếm Tiên xin rút vai.”
Kiếm Tiên là dự án lớn nhất của Tinh Thần Ảnh Nghiệp hiện tại, đã bắt đầu quay mấy ngày nay.
Nam chính đột ngột bỏ vai, sắc mặt Lận Hàn Xuyên lập tức trầm xuống.
“Ngô Đồng….” Người đàn ông trong video lại lau mồ hôi, giọng khô khốc
“Muốn chấm dứt hợp đồng.”
Lận Hàn Xuyên khẽ nhíu mày.
Kiếm Tiên vốn là dự án anh chọn để mở rộng thị trường và gây tiếng vang, đã đầu tư không ít thời gian lẫn tiền bạc, là con át chủ bài của Tinh Thần Ảnh Nghiệp.
Người trong video chính là tổng chế tác của Kiếm Tiên, còn Ngô Đồng là nam chính, một diễn viên thực lực khá có danh tiếng trong giới.
Tình huống này tuy bất ngờ, nhưng không hoàn toàn ngoài dự liệu của Lận Hàn Xuyên.
Ngay từ khi chọn đi ngược lại lợi ích của Nghiêm Thị Ảnh Nghiệp, anh đã lường trước đủ loại rủi ro có thể xảy ra.
Chỉ trong chớp mắt, anh đã tính toán xong trong đầu, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh: “Còn gì nữa không?”
Nếu Nghiêm Thị muốn ra tay, chắc chắn không chỉ đơn giản thế này.
Nam chính bỏ vai thì thay nam chính mới, cùng lắm trong giới không ai chịu nhận, hắn có thể kéo một tân binh từ trường điện ảnh cũng được.
Phiền phức thì phiền, nhưng chưa đến mức không thể xoay chuyển.
Người tổng chế tác nhìn hắn, vẻ mặt đầy chua xót, khẽ phun ra mấy chữ:
“Nhà đầu tư… muốn rút vốn.”
---