Lận Hàn Xuyên thích những cấp dưới thông minh, cũng không tiếc ban cho chút đãi ngộ:

 “Trước khi tìm được người đại diện phù hợp, tôi tạm thời làm đại diện cho cậu.”

Nhìn dáng vẻ khí thế ngất trời kia, có ai nghĩ người này là đại diện?

Nhiễm Tinh do dự:

 “Tôi cần chú ý điều gì không?”

 "Không cần." Lận Hàn Xuyên đáp,

 “Chỉ cần không phạm pháp, không giẫm đạp đạo đức, còn lại chuyện gì cũng có tôi lo.”

Nhiễm Tinh vừa lấy điện thoại ra định chuyển hết tài khoản mạng xã hội thì động tác dừng lại, cậu nheo mắt cười:

 “Vậy tôi công khai trên mạng nhé?”

 “Tùy cậu.”

Đúng lúc đó, điện thoại Lận Hàn Xuyên vang lên. 

Nhìn màn hình, anh đưa mắt xin lỗi rồi bước vào phòng nghỉ nghe máy.

Đầu dây bên kia là giọng nam trầm lạnh:

 “Nghiêm Nguy Lâu, mày nhất định phải chống đối tao sao?”

Lận Hàn Xuyên dừng một chút, giọng điềm nhiên:

 “Ông nói chuyện gì?”

 “Mày rời khỏi Nghiêm gia một năm vẫn chưa chơi đủ, bây giờ còn dám dây vào tiểu minh tinh?”

Nghiêm Minh Hội, kẻ cầm quyền suốt nhiều thập niên, dù nói chuyện với ai cũng mang giọng mệnh lệnh. 

Khi nói với đứa con trai duy nhất là Nghiêm Nguy Lâu giọng điệu càng khắc nghiệt:

 “Mày không thấy có lỗi với Tiểu Khâu à?”

Lận Hàn Xuyên biết rõ trong công ty mình vẫn có người của Nghiêm Minh Hội gài vào. 

Nhiễm Tinh vừa bước vào cửa, điện thoại bên kia đã gọi tới, chuyện này chẳng có gì lạ.

 “Chuyện giữa tôi và Khâu Hồng Quang liên quan gì? Tôi với Nhiễm Tinh chỉ là hợp tác làm ăn bình thường. Ông là cha tôi, chẳng lẽ cũng không tin vào nhân phẩm của tôi?”

“Bao người không hợp tác, mày lại đi chọn Nhiễm Tinh.”

Giọng Nghiêm Minh Hội lạnh băng:

 “Cho mày thời gian một tuần, dọn dẹp cái công ty nát đó rồi cút về đây!”

Đối với ông ta, tự mình gọi điện đã là nhượng bộ lớn. 

Ông ta không ngờ đứa con luôn ngoan ngoãn suốt mấy chục năm qua, chỉ sau một năm lại thay đổi hoàn toàn.

Lận Hàn Xuyên không kích động, không mềm lòng. Anh bình tĩnh nói:

 “Trừ khi ông và mẹ chịu thừa nhận những sai lầm trước kia, tôi sẽ không quay về.”

Đầu dây bên kia, Nghiêm Minh Hội tức đến hét lớn, tiếng gào xuyên qua điện thoại khiến tai Lận Hàn Xuyên tê rần:

 “Hồ nháo!”

 “Mày bất mãn điều gì? Mày nghĩ rời khỏi Nghiêm gia rồi vẫn còn là Nghiêm Nguy Lâu sao?”

Ông ta giận dữ gào lên.

Lận Hàn Xuyên nhắm mắt lại, giọng kiên quyết như đóng đinh:

 “Các người độc đoán, chuyên quyền. Dù tôi đã trưởng thành, các người vẫn không hề tôn trọng suy nghĩ và cảm xúc của tôi, cứ coi tôi là một món tài sản thuộc về mình...”

Vừa mới xuyên tới thế giới này, Lận Hàn Xuyên đã bị căn phòng của Nghiêm Nguy Lâu làm cho chấn động: bức tường loang lổ một màu lam nhạt, còn được trang trí bằng mấy chú cá voi béo tròn lớn nhỏ… thoạt nhìn y hệt phòng ngủ của một đứa trẻ.

Nhưng đây lại là phòng ngủ của Nghiêm Nguy Lâu, người sắp đến tuổi “tam thập nhi lập”. 

Chỉ vì cha mẹ biết hắn từng thích màu lam nên mới bài trí căn phòng thế này.

Có điều, Lận Hàn Xuyên nhờ tiếp nhận ký ức của Nghiêm Nguy Lâu lại biết rõ: hắn, chán ghét màu lam.

Chỉ một chi tiết nhỏ như vậy, cũng đủ để nhìn ra cha mẹ Nghiêm Nguy Lâu hoàn toàn thờ ơ với con trai. 

Thứ họ che giấu dưới vẻ ngoài "nghiêm phụ từ mẫu" lại là một loại dục vọng khống chế mãnh liệt đến đáng sợ.

 “Hảo, hảo, hảo!” 

Nghiêm Minh Hội đột ngột cắt ngang cuộc điện thoại.

Lận Hàn Xuyên nhìn điện thoại đầy tiếc nuối, buông giọng châm chọc:

 “Tôi còn chưa nói xong mà. Đúng là vừa độc đoán vừa vô lễ.”

 “Ký chủ, ngươi tại sao lại……”

001 bị chuỗi hành động vừa rồi của Lận Hàn Xuyên làm cho chết đứng, trợn mắt há mồm, không biết nên khóc hay nên cười

 “Ngươi vừa mới đắc tội với nhân vật cốt truyện quan trọng đó! Không phải ngươi nói muốn hoàn thành nhiệm vụ sao?!”

 “Vai chính tôi còn đắc tội rồi, huống hồ vai phụ.”

Lận Hàn Xuyên thản nhiên, không chút sợ hãi:  

 “Cha mẹ kiểu này, chính là thiếu dạy dỗ. Cũng tội cho Nghiêm Nguy Lâu nhẫn nhịn chịu đựng hơn hai mươi năm.”

 “Ngươi cũng……”

Một giọng nói cắt ngang cuộc đối thoại giữa anh và 001.

 “Nghiêm tổng, anh cãi nhau với gia đình là vì tôi sao?”

Lận Hàn Xuyên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt cố gắng bình tĩnh của Nhiễm Tinh. 

Anh cười nhẹ: “Không phải vì cậu.”

 “Tôi không cố ý nghe lén anh gọi điện.”  Nhiễm Tinh liếm môi, giơ điện thoại lên 

 “Tôi đang kiểm tra hợp đồng tuyên truyền với Tinh Thần Ảnh Thị, thì thấy Khâu Hồng Quang đã đăng bài…”

Lận Hàn Xuyên cúi đầu đọc bài viết dài dòng kia của Khâu Hồng Quang, suýt nữa bị chọc cười tức.

Khâu Hồng Quang viết:

 “Một người bạn tốt lâu ngày không về nhà, khiến chú dì vô cùng lo lắng. Ngôi nhà từng tràn ngập tiếng cười giờ đây trở nên thê lương. Tôi nhìn mà cũng đau lòng, dù đã an ủi bằng mọi cách cũng chẳng thể khiến họ vui hơn. Tôi hiểu bạn mình muốn rời khỏi sự bao bọc của gia đình để tự lập, nhưng bỏ mặc cha mẹ là điều không nên.

Trong mắt cha mẹ, kiếm tiền hay nổi tiếng không quan trọng bằng việc được ở bên con cái. Hy vọng ai ra ngoài lập nghiệp cũng nhớ quay về nhà thăm cha mẹ nhiều hơn.”

 

Trong bài viết đó, Khâu Hồng Quang dùng lời lẽ nhẹ nhàng, thấm thía như thể đang lên tiếng vì "người bạn bỏ nhà ra đi", vừa kêu gọi người kia quay về, vừa ám chỉ họ đang cố tình chọc giận cha mẹ mình, khiến gia đình vốn dĩ ấm êm phải tan vỡ.

Còn chính cậu ta, lại đứng ra thay "bạn tốt" chăm sóc cha mẹ họ, xoa dịu người nhà như thể đang đứng trên đỉnh cao đạo đức, cầm gậy luân lý chỉ trích người khác.

Người không rõ chân tướng, nhìn bài viết ấy chỉ thấy Khâu Hồng Quang thật hiền lành, biết quan tâm, lại dịu dàng thiện lương.

Thậm chí, Khâu Hồng Quang còn chẳng nhận ra bài viết đã khiến dư luận dậy sóng, vẫn vui vẻ chọn vài bình luận từ fan để trả lời.

 “Khi cha mẹ còn sống, con cái không nên đi xa. Người này thật là bất hiếu.”

Khâu Hồng Quang trả lời ngay:

 “Anh ấy là một người rất tốt, chỉ là điều kiện gia đình quá tốt, khiến anh ấy luôn bị ánh hào quang của bậc cha chú che phủ, nên mới muốn thoát ra.”

 “Thu Thu thật ôn nhu quá đi! Có thể làm bạn với Thu Thu đúng là hạnh phúc! Cái người bạn kia của ngươi đúng là không biết trân trọng, tuyệt giao thôi!”

Khâu Hồng Quang trả lời: “Anh ấy  từng có ân với tôi, tôi vô cùng cảm kích.”

 “Thu Thu coi hắn là bạn, nhưng chưa chắc hắn cũng coi ngươi là bạn đâu! Thu Thu xứng đáng có người tốt hơn!”

Khâu Hồng Quang: “Anh ấy chỉ vì tranh chấp với tôi, cộng thêm bị bạn xấu xúi giục, mới dồn tôi vào tình thế như vậy.”

 

 

---

 “Cậu ta gửi bài viết trước tôi một bước, là cố ý!”  Nhiễm Tinh nghiến răng. 

Ban đầu cậu chỉ muốn tuyên bố đơn giản rằng mình không bị phong sát, nào ngờ Khâu Hồng Quang lại ngay lập tức tung ra bài đăng đó, đúng là mượn đao giết người.

Kết hợp bài viết dài của Khâu Hồng Quang và phần hồi đáp bình luận đầy khôn khéo, với những ai hiểu một chút về Nghiêm thị Ảnh nghiệp, lại thấy động thái Nhiễm Tinh tuyên bố rút khỏi, thì đây rõ ràng là một đòn tấn công ngấm ngầm, không để lại dấu vết.

Ngay lập tức, vô số suy đoán nổi lên khắp nơi: minh tinh – tập đoàn – hào môn – đấu đá nội bộ… 

Đủ loại yếu tố quyện lại, khiến dân mạng như vỡ òa vì kích thích. 

Thật giả lẫn lộn, nóng hổi đến mức khiến người ta không thể không xem.

Lận Hàn Xuyên sắc mặt lạnh lẽo. 

Khi anh chưa nhập vai, nguyên chủ Nghiêm Nguy Lâu luôn hành sự điềm đạm, xử sự công bằng. 

Tuy thân ở giới giải trí, nhưng lại rất ít xuất hiện trước công chúng, cũng không hề dính tai tiếng. 

Đến mức có không ít tiểu minh tinh trong vòng còn chẳng biết Nghiêm Nguy Lâu trông ra sao.

Mãi đến khi quen biết Khâu Hồng Quang.

Từ đó, trong nguyên tác, Nghiêm Nguy Lâu bị kéo ra ánh sáng: cùng Khâu Hồng Quang hợp rồi tan, tan rồi hợp. 

Tất cả quá trình yêu đương đều bị soi từng bước dưới ánh đèn flash, trở thành trò tiêu khiển của đám đông.

Mà hiện tại, dù đã rời xa Khâu Hồng Quang, hắn lại vẫn bị đẩy lên sân khấu, trở thành vai phản diện không trang điểm.

 “Xin lỗi, liên lụy đến anh rồi…”  

Nhiễm Tinh sắc mặt âm trầm, ánh mắt chứa đầy oán độc. 

Cậu và Khâu Hồng Quang từng xé nhau mấy vòng, rất quen thuộc cái trò giả bộ tràn đầy chính nghĩa kia của cậu ta.

 

 

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play