“hhhhh kịch bản kiểu này mà cũng có người tin sao?”

Chưa kịp để dòng bình luận tiếp tục bay xuống, lũ trẻ đang vui vẻ nô đùa trong thôn bỗng đồng loạt dừng lại, sau đó quay đầu chạy về một hướng. 

Góc quay chuyển sang theo tầm mắt của một đứa nhỏ, màn hình bắt đầu rung lắc nhẹ, rồi một vạt áo màu xám từ từ tiến vào khung hình.

 “Chắc là cha của nam chính đúng không?”

 “Các người sao lại không đoán đây là nam chính? Kiểu nhân vật thần bí thế này, nhìn là biết nhân vật chính!”

 “Đây là tiên hiệp kịch đấy! Nam chính tiên hiệp kiểu gì lại mặc đồ vải thô xám xịt như vậy? Nhìn một cái là biết dân thường rồi!”

Ngay giây sau, một giọng nói mang theo ý cười vang lên:

 “Hôm nay mang theo gì nào?”

 “Thảo châu chấu!”

 “Muội có kẹo hồ lô!”

 “Đệ bắt được một con dế mèn...”

Màn hình chuyển đến gương mặt của người vừa đến. 

Hàng lông mày rõ ràng, đôi mắt sáng như sao, khóe môi nhếch lên một nụ cười lười biếng. 

Ánh mắt hắn nhìn lũ trẻ đầy ôn hòa, nhưng lại mơ hồ mang theo vài phần giảo hoạt.

 "Đến đây, lá cây mỗi người một mảnh, không được trùng nhau."  

Người kia vừa nói vừa lắc lắc tay áo “Đồ mang theo, bỏ hết vào đây.”

 “...Nhiễm Tinh lớn lên đẹp như vậy? Đẹp đến mức này mà vẫn chưa nổi tiếng sao?”

 “Chờ đã, anh ta có phải đang... lừa tụi nhỏ không đấy? Vai chính kiểu gì thế này, không hoàn mỹ chút nào luôn.”

 “Bắt đầu thấy thú vị rồi đó, bộ này có vẻ cuốn đấy.”

 “Đừng nói là theo tuyến đường tên côn đồ trưởng thành đấy nhé? Lúc đầu lưu manh, sau này từ từ tu thành chính đạo?”

Chưa kịp để người xem suy đoán thêm, các phụ huynh trong thôn đã tức tốc chạy tới, cầm chổi đuổi đánh kẻ dám lừa bọn trẻ. 

Khi mọi người đều tưởng nam chính sẽ quay lại trả thù, anh ta chỉ nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu rồi quay người biến mất.

 “????”

 “Vậy là... nam chính ngay từ đầu chính là tiên nhân? Tiên nhân đi lừa trẻ con?? Ý gì vậy?”

 “Bộ phim này đúng là không hề đi theo lối mòn…”

Kiếm Tiên phát sóng liền hai tập. 

Trong vỏn vẹn mấy chục phút, nam chính lần lượt lừa lấy đồ chơi của trẻ con, trộm kho báu của sơn phỉ, bị ma tu bắt rồi lại lừa được để gia nhập hàng ngũ bọn chúng, còn dửng dưng xem náo nhiệt khi ma tu và chính đạo đại chiến. 

Cuối cùng, hắn bị cả hai phe cùng truy sát.

Xem xong hai tập, khán giả vẫn còn chưa hoàn hồn, thậm chí có cảm giác... chưa đủ đô.

 “Nam chính gì mà phá vỡ mọi hình mẫu! Không giống tiên nhân chút nào cả.”

 “…Nhưng mà, nhìn mặt anh ấy, ai dám nói không phải tiên nhân chứ?”

 “Đây là loại khí chất tiêu sái, không thể kiềm chế được! Chính-tà bất phân, đẹp trai sáng rực! Tôi mê!”

Trong thời đại mà mọi nhân vật chính đều được nhào nặn đến mức hoàn mỹ, không tỳ vết, sự xuất hiện bất ngờ của một nhân vật chính kỳ dị, lập dị và đầy màu sắc như vậy đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của khán giả.

Lúc này, một cái tên khác bắt đầu xuất hiện. 

Hồng Đào là chủ blogger nổi tiếng chuyên review và phê bình phim ảnh, nổi tiếng với miệng lưỡi sắc bén. 

Ngay cả các đại tư bản cũng không thể khiến hắn ta nể mặt. 

Hễ hắn ta livestream, đều có hàng triệu người vào xem.

Hôm qua, khi Cửu Ca phát sóng, Hồng Đào liền livestream phun tào không nể mặt Nghiêm thị ảnh nghiệp hay Khâu Hồng Quang. 

Những điều mà khán giả bình thường cho là “coi được” đều bị hắn ta mổ xẻ ra đầy lỗi: diễn xuất cứng, tình tiết gượng, đạo cụ giả tạo…

Hôm nay, đến lượt Kiếm Tiên, hắn ta vẫn giữ thái độ công bằng mà livestream xem phim. 

Lúc đầu, Hồng Đào nằm dài trên sofa, lười biếng buông vài câu nhạt nhẽo. 

Nhưng càng xem, hắn tacàng ngồi thẳng dậy, dần dần nghiêm túc hẳn.

 “Chiến thuật ngồi thẳng!”

 “Ủa? Bộ phim trước khiến Tiểu Hồng ngồi thẳng đã thành thần tác... bộ này cũng vậy?”

 “Tôi là người xem bình thường, không phân biệt được chuyên môn tốt xấu, nhưng bộ này thật sự dễ xem, không coi khán giả là ngốc. Phối màu, bối cảnh... nhìn dễ chịu vô cùng.”

 “Đừng đùa, Hồng Đào mà khen là kiếm cơm chắc? Phim thường thường như này, lấy cái gì mà phong thần? So với Cửu Ca thì còn kém xa!”

Hồng Đào thấy dòng bình luận, chỉ hừ một tiếng rồi thẳng thừng nói:

 “Bộ phim này, từ bối cảnh đến đạo cụ đều làm chỉn chu, logic nhân vật nhất quán, không hề gượng ép. Diễn viên nào cũng đạt tiêu chuẩn. Ngay cả Nhiễm Tinh... cũng diễn tròn vai.”

 “Trước đây tôi từng phê bình Nhiễm Tinh, nói cậu ta chỉ biết đóng mấy phim thần tượng, đẹp trai nhưng diễn kém, chỉ biết kiếm tiền dễ dàng mà không có tiến bộ. Nhưng bây giờ, tôi rút lại. Là do mấy bộ trước không xứng với kỹ thuật diễn của cậu ta.”

 “Nếu từ giờ trở đi phim này vẫn giữ được logic ổn định, tôi đánh giá ít nhất 8/10.”

Lời nhận xét này nhanh chóng bị chụp lại và lan truyền trên mạng. 

Với danh tiếng “phun là trúng” của Hồng Đào suốt bao năm, dân mạng ùa vào xem Kiếm Tiên như nước lũ. 

Rating tăng vọt, có xu hướng đuổi kịp Cửu Ca.

Tuy hot search vẫn bị Cửu Ca chiếm giữ, nhưng Kiếm Tiên âm thầm leo lên, chiếm vị trí lưng chừng bảng xếp hạng.

Người đầu tiên phát hiện ra tình hình bất lợi này, lại là... Khâu Hồng Quang.

Từ sáng đến giờ, cậu ta được fans tâng bốc đến tận mây xanh, trong lòng lâng lâng như khí cầu. 

Nhưng khi thấy làn sóng khen ngợi Kiếm Tiên đang dâng cao, trái tim cậu ta lập tức trùng xuống, thấp thỏm bất an.

Khâu Hồng Quang đã lâu không dám gặp lại Nghiêm Nguy Lâu. 

Từ khi cậu ta xúi giục Kiều Khánh Sinh ra tay với Nhiễm Tinh, mà hậu quả là Kiều bị tống thẳng vào tù, cậu ta mang một loại mặc cảm khó nói. 

Không dám đến gần, càng không dám gây chuyện.

Cũng may đoàn phim Kiếm Tiên ở ngay gần đó, thỉnh thoảng Khâu Hồng Quang còn nghe được vài tin tức vụn vặt từ các nhân viên kỹ thuật. 

Nhưng kể từ sau khi đóng máy, Nghiêm Nguy Lâu như biến mất, không còn tung tích.

Trong lòng Khâu Hồng Quang mỗi lúc một rối bời. 

Tối hôm đó, trong bữa cơm, cậu ta dè dặt mở lời:

 “Chú Nghiêm... Lâu ca vẫn chưa tính quay về sao?”

Trên bàn ăn, động tác của cả ba người bỗng khựng lại.

Mẹ Nghiêm buông dao nĩa xuống, nhẹ nhàng dùng khăn ăn chấm khóe môi. 

Bà ưu nhã đến mức gần như đối lập hoàn toàn với giọng nói có phần vội vã, thiếu kiên nhẫn của mình:

 “Đứa nhỏ này, đi chơi bên ngoài đến mức tâm cũng hoang dã luôn rồi, chẳng còn thiết tha gì về nhà nữa... Trước đây nó không như vậy, ngày trước nghe lời lắm, bây giờ thì ngỗ nghịch hết biết. Làm ta trước mặt bạn bè không còn dám ngẩng đầu lên.”

Sắc mặt bà có chút không vui, nhưng sự không vui ấy chỉ là vì con trai đã hơn hai mươi lại đột nhiên bướng bỉnh, khiến bà mất mặt trong những cuộc tụ họp.

Nghiêm Minh Hội nâng ly rượu vang đỏ, nhấp một ngụm, rồi quay sang nhìn Khâu Hồng Quang một cái.

Ánh nhìn đó khiến Khâu Hồng Quang giật nảy mình. 

Trong nhà họ Nghiêm, mẹ Nghiêm rất yêu thích cậu ta, nhưng Nghiêm Minh Hội lại là người nghiêm khắc, ít khi biểu lộ cảm xúc. 

Tuy không nói ra, nhưng ông ta đã không ít lần ra mặt ủng hộ và cấp tài nguyên cho Khâu Hồng Quang. 

Cậu ta vẫn cho rằng người này cũng có chút quý mến mình.

Thế nhưng cái liếc mắt kia... 

Khiến Khâu Hồng Quang đột nhiên không dám chắc chắn nữa.

 “Đứa không biết nghe lời như vậy, nếu giao công ty vào tay nó, sớm muộn gì cũng phá tan hoang. Để nó ra ngoài nếm chút khổ, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết điều.”

Giọng Nghiêm Minh Hội điềm nhiên như đang bàn về một đứa con không liên quan, tay vẫn cắt miếng bít tết gọn ghẽ.

Không hiểu vì sao, một luồng lạnh lẽo thoáng dâng lên trong lòng Khâu Hồng Quang.

Cặp cha mẹ này, hình như chưa từng thực sự coi con trai mình là một người trưởng thành gần ba mươi tuổi.

 “…Vậy còn Nhiễm Tinh?”

Khâu Hồng Quang cắn chặt răng, cố nén lại cảm xúc, tiếp tục lên tiếng.

So với cặp cha mẹ ‘yêu thương’ Nghiêm Nguy Lâu này, người khiến anh ghét cay ghét đắng lại chính là Nhiễm Tinh, kẻ lúc nào cũng quấn quýt bên cạnh Nghiêm Nguy Lâu.

 “Một nghệ sĩ mà thôi.”

Nghiêm Minh Hội buông lời khinh miệt:

 “Rời khỏi bệ đỡ của tư bản thì cũng chỉ là con châu chấu mùa thu, nhảy nhót được mấy hồi. Cách nhìn của cậu quá nông.”

Mẹ Nghiêm lập tức không vui, bà lườm ông ta một cái đầy bất mãn:

 “Nghệ sĩ thì sao? Nghệ sĩ chọc gì đến ông? Nếu ông đã khinh nghệ sĩ như vậy thì cưới tôi làm gì?”

Khâu Hồng Quang cũng sửng sốt. 

Đây là lần đầu tiên cậu ta nghe nói dì Nghiêm từng là nghệ sĩ. 

Có lẽ, rốt cuộc cậu ta đã hiểu vì sao bà lại yêu thích mình đến vậy.

Chỉ là… nếu chỉ vì cùng xuất thân nghệ sĩ mà bà nhìn cậu ta khác đi, vậy thì Nhiễm Tinh cũng là nghệ sĩ…

Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua đầu, Khâu Hồng Quang lập tức lắc đầu, không dám nghĩ thêm, cúi xuống uống một ngụm canh nấm để trấn tĩnh lại.

 

 

 

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play