Các cảnh sát liếc nhìn nhau rồi bắt đầu kiểm tra hiện trường: 

 “Yên tâm. Nếu đúng như lời cậu nói, chúng tôi sẽ xử lý công bằng.”

 “Cậu ấy bị bỏ thuốc, cần xét nghiệm máu.” 

Lận Hàn Xuyên mở lời

 “Tôi đã gọi xe cấp cứu, sắp tới rồi. Có thể tiện đưa cả Kiều Khánh Sinh đến bệnh viện.”

Lận Hàn Xuyên vốn không muốn quan tâm sống chết của Kiều Khánh Sinh, nhưng dù sao người ra tay là Nhiễm Tinh. 

Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, người gánh hậu quả vẫn là cậu.

Sau khi cảnh sát nắm được tình hình, xe cấp cứu đến. 

Kiều Khánh Sinh được đưa lên xe. 

Lận Hàn Xuyên đi cùng Nhiễm Tinh đến bệnh viện làm kiểm tra.

Sau khi họ rời đi, mấy nhân viên công tác nãy giờ đứng xa hóng chuyện bắt đầu xì xào:

 “Giờ minh tinh chơi lớn thật đấy. Giữa đêm mà gọi cả xe cấp cứu lẫn cảnh sát. Giới giải trí đúng là sâu không đáy.”

Người khác tiếp lời: 

 “Nghe bảo là một tiểu minh tinh và đạo diễn. Đám người này, vì vai diễn, vì được nổi tiếng, chuyện gì cũng dám làm.”

Một người đàn ông trong nhóm nghe đến đây thì mặt đầy suy tư. 

Nhân lúc mọi người mải nói chuyện, hắn ta lặng lẽ lẻn vào nhà vệ sinh.

Vào trong, hắn ta lấy ra điện thoại di động giấu kín, mở album ảnh, những tấm chụp lén hơi mờ nhưng vẫn rõ mặt. 

Có cả ảnh minh tinh kia cùng đạo diễn bị đánh ngã lên xe cấp cứu.

Hắn ta tìm số điện thoại trong danh bạ, nhớ lại có người từng nói: nếu chụp được scandal sao lớn, sẽ trả giá cao mua lại.

Dù khách sạn quản lý nghiêm ngặt, cấm chụp ảnh và tiết lộ thông tin khách... 

Hắn ta vẫn siết chặt điện thoại, chần chừ. 

Ngoài cửa có người gõ: “Anh bạn, xong chưa vậy?”

Hắn ta giật mình: “Rồi, xong ngay!”

Ngoài cửa người kia bước sang toilet bên cạnh. 

Không lâu sau vang lên tiếng xả nước rồi tiếng bước chân rời đi. 

Trong nhà vệ sinh chỉ còn một mình hắn ta.

Nam nhân nghiến răng, bấm số điện thoại: 

“Alo? Tôi chụp được một scandal lớn, anh có muốn mua không?”

 “Chỉ 5000? ... Bán!”

 “Thành giao!”

 

---

Cả đêm đó, Lận Hàn Xuyên và Nhiễm Tinh không được nghỉ ngơi, bận rộn phối hợp làm việc với cảnh sát. 

Họ không hay biết, ảnh chụp của mình đã bắt đầu lan truyền khắp mạng xã hội.

 #Sốc! Lưu lượng top và đạo diễn ẩu đả giữa đêm, đồng loạt nhập viện!”

 “Lại là minh tinh vô danh nào dám trở mặt với đạo diễn giữa đêm khuya? Còn bị chụp cả ảnh!”

 “Là Nhiễm Tinh sao? Vậy thì hợp lý rồi.”

 “Chẳng ai tò mò vì sao y đánh nhau với đạo diễn sao? Thật sự là đánh nhau à? Phía sau chắc chắn có ẩn tình.”

  “Giữa đêm mà còn đánh nhau, đến mức nhập viện. Giới giải trí đúng là chẳng đơn giản.”

  “Ai trong giới chẳng biết Nhiễm Tinh là xe buýt công cộng. Không từ thủ đoạn leo lên, bán thân thể, ngủ qua ai là người đó nổi.”

  “Nghe bảo từng bò lên giường một đại lão, ai ngờ người ta là trai thẳng, một phát phong sát, từ đó Nhiễm Tinh không bao giờ được đóng vai chính nữa.”

Chỉ trong một đêm, tin tức hỗn loạn lan truyền như vũ bão. 

Tên Nhiễm Tinh bị nhấn chìm trong vô số lời đồn, còn người đàn ông kia trong scandal lại như thể ẩn thân. 

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu.

Không từ thủ đoạn bò giường, nam nữ đều chơi, đạp lên người khác để lên cao, ức hiếp hậu bối…

Tất cả tai tiếng đều đổ lên người Nhiễm Tinh.

Ở một góc khác, Khâu Hồng Quang nhìn màn hình, khóe môi cong lên lạnh lẽo, thì thầm:

“ Nhiễm Tinh chính là loại người ti tiện như vậy đó. Lâu ca, lần này anh chắc chắn sẽ thấy rõ bộ mặt thật của cậu ta rồi, đúng không?”

 

---

Đến bệnh viện, Nhiễm Tinh được đưa đi xét nghiệm máu. 

Lận Hàn Xuyên nửa đỡ nửa ôm, để cậu dựa hẳn vào người mình, đưa tay che mắt cậu lại:

 “Đừng nhìn.”

Nhiễm Tinh suýt bật cười. 

Một người đàn ông trưởng thành như cậu, chẳng lẽ lại còn sợ rút máu sao?

Không nói gì, Nhiễm Tinh thuận theo nhắm mắt, khẽ tựa đầu lên vai Lận Hàn Xuyên. 

Trong hơi thở là mùi nước hoa nhàn nhạt của nam giới, ấm áp, dịu nhẹ nhưng không kém phần sâu lắng. 

Cậu liếm môi khô khốc, âm thầm nghĩ vài hôm nữa nên đi tìm mua một lọ giống vậy.

 “Xong rồi.” Lận Hàn Xuyên buông tay, rút ra một viên kẹo nhét vào miệng cậu, như đang dỗ một đứa trẻ con.

Vị đào ngọt lịm tan nơi đầu lưỡi. 

Nhiễm Tinh chớp mắt, cảm nhận vị ngọt ấy lan ra khắp khoang miệng.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ kê đơn thuốc và truyền dịch cho Nhiễm Tinh. 

Cậu nằm trên giường bệnh trắng toát, cơ thể mỏng manh càng lộ rõ vẻ gầy yếu.

Lận Hàn Xuyên nắm lấy tay cậu, sờ đến khớp xương lồi lên lạnh buốt, nhẹ giọng nói:

 “Sau này đừng giảm cân nữa, ăn nhiều vào. Cậu còn đang ở độ tuổi cần phát triển.”

 “Mập lên sẽ không ăn ảnh.” 

Nhiễm Tinh để yên tay mình trong bàn tay ấm áp của đối phương, mồ hôi túa ra đầy lòng bàn tay nhưng vẫn không dám nhúc nhích. 

Cậu cố tỏ ra thản nhiên, cười nói, “Tôi là diễn viên mà.”

 “Diễn viên dựa vào diễn xuất, không phải chỉ dựa vào gương mặt.” 

Lận Hàn Xuyên khẽ cười, trong mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ. 

Nhiễm Tinh đỏ mặt quay đầu đi, không nói thêm.

Khi hai người còn đang trò chuyện, cảnh sát gõ cửa bước vào:

 “Xin lỗi đã làm phiền. Chúng tôi đến để lấy lời khai chi tiết về tình huống khi đó.”

Lận Hàn Xuyên hơi cau mày nhưng không phản đối, liền đứng dậy nhường chỗ cho họ.

 “Nhiễm tiên sinh, xin hỏi vì sao lúc đó cậu lại vào phòng của Kiều Khánh Sinh?”

Ánh mắt Nhiễm Tinh bất giác liếc về phía Lận Hàn Xuyên đang đứng bên cửa sổ, sau đó mới trả lời:

“Lão ta nói muốn giải thích về vai diễn…”

Khi hai bên trao đổi, Lận Hàn Xuyên âm thầm quan sát tình trạng của Nhiễm Tinh. 

Có lẽ do đã được truyền dịch, sắc mặt cậu khá hơn trước. 

Dù vẫn còn tái nhợt, nhưng ánh mắt đã trở nên bình tĩnh, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.

Không hiểu sao, anh lại nhớ đến cậu em cùng cha khác mẹ của mình. 

Em trai anh nhỏ hơn bốn tuổi, cũng trạc tuổi Nhiễm Tinh hiện giờ.

Đứa em ấy được cha mẹ chiều chuộng trong lòng bàn tay, mỗi ngày phiền não duy nhất là không biết chơi món đồ chơi nào. 

Trong khi đó, Nhiễm Tinh có lẽ đã phải tự lực mưu sinh từ sớm, mỗi ngày đều phải suy nghĩ xem ngày mai có còn chỗ đứng hay không.

Lận Hàn Xuyên vốn không có tình cảm gì với em trai mình, vậy mà lúc này lại dâng lên một thứ cảm xúc xót xa dành cho Nhiễm Tinh.

Có thể là do gương mặt cậu quá hợp gu, hoặc cũng có thể vì sự ngoan ngoãn đáng thương kia… 

Nhân vật “nam xứng độc ác” trong nguyên tác đang ở ngay bên cạnh anh , lại khiến anh lần đầu tiên cảm thấy thế giới này dường như cũng có chút chân thật.

Khi ánh mắt vô thức dừng lại nơi môi Nhiễm Tinh, anh đứng dậy rót một ly nước ấm, đưa tới.

Động tác của Nhiễm Tinh hơi khựng lại, bên môi nở ra một nụ cười nhạt. 

Cậu cúi đầu thổi nhẹ nước nóng, ánh mắt loáng lên ánh sáng mơ hồ, tay cầm ly nước đỏ ửng vì nóng cũng không muốn buông ra…

Vì ấm áp trong tay quá đỗi quý giá.

Cảnh sát kết thúc lấy lời khai đã là hơn ba giờ sáng. 

Lận Hàn Xuyên kéo chăn đắp lại cho Nhiễm Tinh:

 “Cậu ngủ một lát đi.”

Một ngày vừa đánh người vừa nhập viện, Nhiễm Tinh đã mệt đến mức đầu gật gù, mí mắt không chống nổi. 

Nhưng vẫn cố mở mắt hỏi:

 “Anh… sắp đi sao?”

 “Không đi, tôi ở lại với cậu.” Lận Hàn Xuyên đáp.

Dưới màn đêm mờ mịt, người đàn ông luôn lạnh lùng ấy cũng nhu hòa vài phần. 

Nhiễm Tinh nhìn anh rất lâu, rồi mới yên tâm nhắm mắt, chỉ là bàn tay dưới chăn vô thức siết lấy góc chăn, như muốn giữ lại điều gì đó.

Thấy cậu ngủ rồi, Lận Hàn Xuyên mở điện thoại, tắt âm thanh, bắt đầu xử lý mọi chuyện trong ngày.

Trước tiên anh nhắn cho tài xế, bảo 6 giờ sáng đến bệnh viện đón mình. 

Sau đó, bắt đầu liên hệ với nhà sản xuất Kiếm Tiên.

Tối nay, phía nhà sản xuất gọi vô số cuộc đến cho anh mà không ai nghe máy. 

Cuối cùng kết nối được, liền vội vàng gọi liên tục không ngừng nghỉ.

Lận Hàn Xuyên liếc nhìn Nhiễm Tinh đang ngủ, xác nhận cậu không bị đánh thức mới yên tâm gõ tin nhắn:

 “Không tiện nghe điện thoại, cứ nhắn tin.”

Khung chat hiện lên một đoạn dài:

 “Nghiêm tổng, rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao nam chính lại cùng đạo diễn nhập viện? Tin tức trên mạng lan quá nhanh rồi, các tài khoản marketing đang hùa nhau công kích nam chính, bộ phận PR bên chúng tôi đã đè không nổi nữa. Không rõ tình hình, chúng tôi cũng không dám phát ngôn...”

 

 

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play