Lời còn chưa dứt, Nhiễm Tinh đã tung một quyền thẳng vào huyệt Thái Dương của Kiều Khánh Sinh. 

Trong khoảnh khắc tiếp theo, lão ta ngã gục xuống đất như một đống bông rũ mềm.

Nhiễm Tinh vốn đã có khuôn mặt mang tính công kích cực cao, lúc này lại càng như ác quỷ bò ra từ địa ngục, cả người toát lên khí chất hung lệ. 

Cậu liếc sang Lận Hàn Xuyên, khẽ nhếch môi cười:

 “Ngài Nghiêm, ngươi từng nói, cho dù ta chọc phải phiền toái gì, ngươi cũng sẽ thay ta dàn xếp. Còn giữ lời không?”

Lận Hàn Xuyên cụp mắt, ánh nhìn lướt qua những khớp ngón tay còn phiếm đỏ, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt âm lãnh như bốc hỏa của Nhiễm Tinh. 

Anh lạnh giọng hỏi:

 “Chuyện gì xảy ra?”

 "Không có gì." Nhiễm Tinh trán đẫm mồ hôi mỏng sau vận động, liếm môi, nhướng mày cười nói:

 “Lão ta định giở trò quy tắc ngầm không thành, còn muốn cưỡng gian tôi. Tôi chỉ là dạy dỗ một trận mà thôi.”

Một câu ngắn ngủi, thông tin lại khiến người khác bàng hoàng. 

Lận Hàn Xuyên ngay lập tức hiểu ra đầu đuôi sự việc. 

Anh lướt qua người Nhiễm Tinh, bước vào phòng.

Hai người lướt qua nhau, hơi thở nóng hổi của Nhiễm Tinh gần như phả lên da khiến Lận Hàn Xuyên cảm nhận được độ ấm rõ rệt. 

Anh nghiêng đầu né tránh, cúi xuống dùng chân lật người Kiều Khánh Sinh đang quỳ rạp trên mặt đất, thấy ngực đối phương còn phập phồng thì khẽ thở ra một hơi.

 "Lần sau làm việc đừng quá xúc động. Vạn nhất đánh chết người thì rắc rối to." 

Lận Hàn Xuyên vừa nói vừa lấy điện thoại ra.

Điều kỳ lạ là anh hoàn toàn không có ý trách móc. 

Nhiễm Tinh vốn đang hừng hực lửa giận, đôi mắt cũng dần khôi phục bình tĩnh. 

Cậu trầm mặc vài giây, nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ:

 “Ban đầu tôi chỉ định dạy lão ta một bài học thôi. Ai ngờ tên đó gan to tày trời, dám hạ dược tôi.”

Lận Hàn Xuyên dừng tay giữa chừng rồi nhấn gọi:

 “Chào cảnh sát, có người cố ý cưỡng gian không thành. Địa chỉ là…”

Báo án xong, anh liếc nhìn Nhiễm Tinh đang mồ hôi đầm đìa, mặt ửng đỏ, đào hoa nhãn ngập nước. 

Cúi đầu tra cứu trên điện thoại: 

 “Cách giải thuốc khi trúng xuân dược.”

Vì vừa trải qua ‘vận động kịch liệt’, toàn thân Nhiễm Tinh ướt đẫm mồ hôi. 

Cậu cởi bỏ một nút áo sơ mi, lộ ra phần cổ trắng ngần tựa bạch ngọc ngâm trong nước, dưới ánh đèn lại càng thêm lóa mắt.

Lận Hàn Xuyên dời mắt, hỏi:

 “Hiện tại cậu cảm thấy thế nào?”

Nhiễm Tinh cụp mi, ánh mắt thoáng lóe lên:

 “Có hơi nóng.”

Giờ phút này, Nhiễm Tinh đã không còn chút nào dáng vẻ hung mãnh vừa rồi. 

Cả người yên tĩnh như chú nai nhỏ, hàng mi cong dài đổ bóng hình cung trên gò má, nhìn thật đáng thương.

Lận Hàn Xuyên khựng người, theo bản năng muốn an ủi, lại thấy Nhiễm Tinh khẽ tựa đầu vào vai anh, giọng ướt át phả bên tai:

 “Nghiêm tổng, tôi thấy hơi choáng.”

Theo bản năng, Lận Hàn Xuyên đỡ lấy cậu, tay vừa chạm vào eo thì liền cảm nhận được lớp da mềm dẻo săn chắc khác thường. 

Anh chợt nhớ lại cảnh Nhiễm Tinh vừa rồi ra đòn, cơ bắp dẻo dai, đường cong sắc gọn, vòng eo thon mà có lực.

Cảm giác tê dại lan khắp sau gáy trong một khắc, anh mới giật mình nhận ra nhiệt độ cơ thể đối phương bất thường. 

Vội vã đỡ Nhiễm Tinh ngồi xuống sofa:

“Cậu nghỉ một lát. Tôi gọi bác sĩ đến.”

Vừa định gọi bác sĩ riêng của Nghiêm gia, tay anh chợt khựng lại giữa chừng. 

Giây sau, Nhiễm Tinh trố mắt nhìn Lận Hàn Xuyên... gọi thẳng cấp cứu.

 "… Cậu ấy bị hạ dược, hiện tại đang choáng và nóng sốt. Phiền các anh đến nhanh chút." 

Lận Hàn Xuyên miêu tả xong thì liếc thấy Kiều Khánh Sinh còn nằm bất tỉnh:

 “À, tiện mang thêm một cái cáng, ở đây còn một người đang hôn mê.”

Nhân viên trực tổng đài cúp máy, vẻ mặt rối rắm.

 "Chuyện gì thế?" đồng nghiệp hỏi.

 “Người báo nói có người bị hạ xuân dược, đang choáng váng đầu, sốt cao.”

 “Vậy cần gì gọi cấp cứu? Gần đó không có bệnh viện à?”

 “Nhưng... anh ta nói còn có thêm một người hôn mê nữa.”

 “…”

Hai người liếc nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác. 

Người hôn mê còn không bằng người bị sốt sao?

 

---

Nhiễm Tinh ngồi trên sofa khách sạn, nhìn Lận Hàn Xuyên chụp lại hiện trường, thu thập điện thoại Kiều Khánh Sinh, còn cẩn thận giữ lại chiếc ly chứa thuốc. 

Động tác gọn gàng, nghiêm túc như cảnh sát hình sự.

Lần đầu tiên trong đời, cậu bắt đầu hoài nghi mị lực bản thân.

Tốt nghiệp sơ trung, Nhiễm Tinh liền bước vào đời làm công, sau cơ duyên bất ngờ lại thành người quần chúng trong phim, từ đó tiến vào giới giải trí. 

Giới này không quá hỗn loạn như tưởng tượng, nhưng cũng chẳng sạch sẽ gì hơn.

Khi còn thiếu niên, dung mạo Nhiễm Tinh quá mức trung tính, đến độ khó phân nam nữ, cả nam lẫn nữ mê hắn như điếu đổ. 

Nhưng cậu lại là loại người cảnh giác cực cao, chưa từng để ai lại gần.

Bởi vì Nhiễm Tinh hiểu rõ ngoài khuôn mặt và đôi tay trắng trẻo ra, cậu chẳng có gì cả.

Những người yêu thích cậu, chẳng qua cũng chỉ mê mẩn vẻ ngoài. 

Tiếp xúc rồi sẽ nhận ra cậu thô tục, hay khinh thường, tính toán chi li lại đầy dã tâm. 

Nếu lột bỏ vẻ ngoài hào nhoáng, cậu chẳng khác gì người thường nơi đầu đường xó chợ.

Nhưng trước mặt người đàn ông này, Nhiễm Tinh lại chẳng có chút ưu thế nào.

Lận Hàn Xuyên không hề động tâm, làm một công dân tuân thủ pháp luật mẫu mực, hắn báo cảnh sát cũng chỉ là phản xạ tự nhiên. 

Nhưng sau khi xử lý xong mọi chuyện, hắn chợt nhớ ra đây không phải thế giới nguyên bản, và anh không phải Lận Hàn Xuyên. 

Mà là… Nghiêm Nguy Lâu.

 “Bây giờ ký chủ mới nhớ ra sao.”

Hệ thống rốt cuộc không nhịn được, lên tiếng mỉa mai.

Từ đầu đến giờ, hệ thống đa phần chỉ ở trạng thái chờ, thi thoảng đưa ra chút ‘gợi ý’, chứ không can thiệp quá sâu vào lựa chọn của Lận Hàn Xuyên.

 “Kiều Khánh Sinh là người giới giải trí, còn Nhiễm Tinh là minh tinh có tiếng. Một khi báo cảnh sát, chuyện này chắc chắn sẽ bị thổi phồng.”

Hệ thống thở dài.

Lận Hàn Xuyên suy nghĩ một lát, quay sang hỏi Nhiễm Tinh:

 “Tôi đã báo cảnh sát. Một khi chuyện này lộ ra, danh tiếng của cậu có thể bị ảnh hưởng. Cậu thực sự muốn báo án chứ?”

Dù gì, người bị hại cũng là Nhiễm Tinh, quyền quyết định phải thuộc về hắn.

Nhiễm Tinh nhướng mày:

 “Nếu tôi không muốn thì sao?”

 “Vậy thì bỏ đi.” Lận Hàn Xuyên dứt khoát đáp, 

“Dù không báo cảnh sát, tôi cũng có cách khiến lão ta phải trả giá đắt vì những gì đã làm.”

Nhiễm Tinh ngẩn người, sau đó mỉm cười:

 “Dù sao thì danh tiếng của tôi vốn chẳng tốt đẹp gì, chuyện này cũng chẳng tính là gì lớn lao. Coi như tôi thay trời hành đạo đi.”

Nụ cười lần này không còn sắc bén như trước mà có vẻ bình thản hơn nhiều.

Lận Hàn Xuyên chợt nhận ra khí chất của Nhiễm Tinh quá mức thành thục. 

Giờ phút này, dáng vẻ tái nhợt yếu ớt của cậu khiến anh bừng tỉnh thanh niên này hiện tại cũng chỉ mới 21 tuổi.

Một người bình thường ở tuổi 21 vẫn là thiếu niên mới lớn, đa phần còn đang ngồi trên ghế nhà trường. 

Ý nghĩ ấy lướt qua, Lận Hàn Xuyên nhẹ nhàng bước tới, vỗ vỗ sau lưng Nhiễm Tinh: 

 “Nếu không muốn nói thì...”

Cảm nhận được lực độ mang theo sự an ủi, Nhiễm Tinh ngẩng đầu, lông mi cong vút như vẽ, ánh mắt trong trẻo lấp lánh:

 “Nghiêm tổng, tôi là đàn ông, quan tâm cái gì thanh danh. Loại tra nam này sống sờ sờ dựa vào việc người ta không dám làm lớn chuyện mà lộng hành. Tôi đứng ra, chẳng phải là cứu được rất nhiều người trong tương lai sao?”

Lận Hàn Xuyên không nói nên lời, nhìn Nhiễm Tinh như thể lần đầu tiên thật sự nhìn rõ con người này.

 “Có điều...” Nhiễm Tinh tựa đầu vào lưng ghế, chậm rãi nhắm mắt, khuôn mặt ửng đỏ vì sốt khiến người ta không khỏi động lòng

 “Anh phải bảo vệ tôi đó, nói lời giữ lời nhé.”

Lận Hàn Xuyên không lên tiếng quấy rầy, chỉ khẽ xoa đầu cậu.

Ngoài cửa, nhân viên khách sạn vừa mang chìa khóa tới thì cảnh sát cũng đến:

 “Có ai báo án phải không? Tình hình như thế nào?”

Nhiễm Tinh mở mắt, thân là người bị hại, cậu bước lên trước một bước, vượt qua Lận Hàn Xuyên, chào hỏi: “Là tôi báo.”

Viên cảnh sát dẫn đầu nhìn vào căn phòng, cau mày quan sát kỹ Nhiễm Tinh: 

 “Đã xảy ra chuyện gì?”

 “Lão ta bỏ thuốc tôi, định cưỡng bức tôi. Tôi đánh trả, khiến lão ta ngất đi.” 

Nhiễm Tinh bình tĩnh đối mặt với ánh mắt đánh giá của cảnh sát, trả lời thẳng thắn.

Mấy người quanh đó đều sững sờ, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt bình tĩnh của cậu. 

Chỉ có Lận Hàn Xuyên là ánh mắt trở nên u ám.

 “Chú cảnh sát ơi, chuyện này tính là phòng vệ chính đáng chứ? Không bắt tôi đi đấy chứ?” 

Nhiễm Tinh bật cười hỏi.

 

 

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play