Lận Hàn Xuyên nhìn Nhiễm Tinh trên màn hình: dáng vẻ tiêu sái, thần thái phóng khoáng.
Trong lòng chợt hiện lên một từ: Ngụy Tấn khí khái, danh sĩ phong lưu.
Nhiễm Tinh tránh bàn tay đang định vỗ vai mình của Kiều Khánh Sinh, lãnh đạm đáp:
“Cảm ơn đạo diễn.”
Nụ cười của Kiều Khánh Sinh hơi cứng lại, nhưng vẫn giữ thái độ thân thiện như không có chuyện gì:
“Diễn tốt như vậy, trước đây chưa nổi tiếng đúng là đáng tiếc. May mà Nghiêm tổng có mắt nhìn người, mới đưa ngươi vào đoàn.”
Lận Hàn Xuyên đứng dậy, cũng lên tiếng khen:
“Không tồi.”
Hiệu quả đạt được còn tốt hơn hắn tưởng.
Dưới sự hỗ trợ của nhan sắc, nhân cách kiếm tu của Nhiễm Tinh được nâng lên một tầng cao mới.
Lận Hàn Xuyên không nghĩ mình là người chỉ nhìn mặt, nhưng khi xem đoạn diễn giữa Nhiễm Tinh và Ngô Đồng, anh không khỏi cảm khái, trong giới này, người ta thích chọn gương mặt đẹp cũng có lý do cả.
Xem thêm một lát, Lận Hàn Xuyên đánh giá thời gian, chuẩn bị rời đi.
Bên cạnh anh, ánh mắt Kiều Khánh Sinh lóe lên, né tránh ánh nhìn của Nhiễm Tinh, thấp giọng hỏi:
“Nghiêm tổng, tôi thấy... có người đang theo đuổi Nhiễm Tinh. Ngài có cần tôi lên tiếng cảnh cáo một chút không?”
"Chỉ cần không ảnh hưởng đến quá trình quay, chuyện riêng tư của họ đừng xen vào."
Lận Hàn Xuyên cau mày
“Tôi sẽ nói với Nhiễm Tinh, không để xảy ra tai tiếng ảnh hưởng đến đoàn phim.”
"Rõ." Kiều Khánh Sinh cười:
“Vậy Nghiêm tổng cứ yên tâm đi trước, tôi biết nên làm gì.”
Nhiễm Tinh vừa bước ra khỏi phòng nghỉ, liền phát hiện Lận Hàn Xuyên đã rời khỏi đoàn phim.
"Nhiễm Tinh, lại đây."
Kiều Khánh Sinh cười tủm tỉm, vẫy tay gọi cậu:
“Tôi nói với cậu một chút về cảnh quay tiếp theo.”
---
Sau khi rời khỏi đoàn phim, Lận Hàn Xuyên không quay về công ty, mà đi sâu vào khu phim trường, đến một đoàn phim khác.
Nếu nói bối cảnh của Kiếm Tiên đã được xem là chỉn chu, thì đoàn phim này còn xa hoa đến mức khiến người ta trợn mắt há mồm.
Chỉ nhìn cách bố trí cũng có thể thấy đây là một bộ phim “tiền đập ra như nước”.
"Cậu lại đến nữa?" Đạo diễn đang nghỉ ngơi phía sau màn hình thấy Lận Hàn Xuyên, liền sa sầm mặt:
“Ta đã nói rồi, cái kịch bản đó của cậu căn bản không quay được, quay ra chỉ tổ lãng phí tiền bạc!”
"Chu đạo, hiện tại chúng ta không quay được là bởi vì trước nay chưa ai dám thử. Chỉ cần đánh ra được bộ đầu tiên, sau này tự nhiên sẽ dễ dàng hơn."
Lận Hàn Xuyên vẫn giữ thái độ cung kính.
Chu Tịch Sơn là một trong những đạo diễn hàng đầu trong nước, đồng thời là đạo diễn thương mại có thành tích phòng vé cao nhất.
Tính tình ông nóng nảy, ăn nói thẳng thừng không nể mặt ai, bởi vậy đắc tội không ít người.
Thế nhưng, kỹ xảo đạo diễn của ông thì lại đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh.
Trong giới từng có người đánh giá ông như sau:
“Dù là một kịch bản tầm thường đến đâu, chỉ cần vào tay Chu Tịch Sơn, ông ta cũng có thể biến nó thành hoa.”
"Ta nói rồi, cái kịch bản đó không được!"
Chu Tịch Sơn trừng mắt thổi râu, ngồi trên ghế đạo diễn, thân hình nhỏ gầy càng thêm lọt thỏm, bên cạnh là Lận Hàn Xuyên cao lớn đứng sừng sững, thoạt nhìn như đang ức hiếp người già vậy.
"Chu đạo, kịch bản này không có vấn đề gì. Chỉ là trước giờ chưa ai thử qua thể loại này thôi."
Lận Hàn Xuyên không hề nản lòng, giọng điệu vẫn nhẫn nại và khiêm tốn.
Người này đúng là dai như đỉa. Chu Tịch Sơn âm thầm nghĩ.
Mấy ngày nay anh liên tục tới làm phiền ông chỉ vì muốn ông nhận kịch bản.
Không biết nên khen anh có nghị lực hay mắng một câu bướng bỉnh ngu ngốc.
Theo như ông được biết, kịch bản mà Lận Hàn Xuyên đưa tới chỉ là một bộ phim bắp rang đơn giản, cốt truyện hời hợt, chẳng có chiều sâu hay nội hàm gì.
Nếu chỉ đơn thuần quay một bộ giải trí, thì còn có thể chấp nhận được. Nhưng…
"Ta không nhận! Dù Nghiêm Minh Hội đích thân tới mời, ta cũng không quay!" Chu Tịch Sơn hùng hổ nói
“Được rồi, hết giờ nghỉ rồi. Ngươi đừng làm phiền ta nữa.”
Lận Hàn Xuyên đành đứng sang một bên, im lặng theo dõi ông làm việc.
Quay phim điện ảnh và truyền hình là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Truyền hình lấy kịch bản làm trung tâm.
Chỉ cần kịch bản tốt, đạo diễn không quá quan trọng, ai quay cũng được miễn là có kinh nghiệm.
Nhưng điện ảnh thì ngược lại. Linh hồn của một bộ phim điện ảnh nằm ở đạo diễn.
Chính đạo diễn quyết định khí chất, phong cách và chiều sâu của toàn bộ tác phẩm.
Cùng một kịch bản, khác đạo diễn sẽ cho ra hai bộ phim hoàn toàn khác biệt.
Chu Tịch Sơn nổi tiếng với phong cách nhẹ nhàng, tiết tấu rõ ràng, phù hợp với nhiều tầng lớp khán giả.
Nhờ vậy, ông mới trở thành một trong những đạo diễn thương mại có doanh thu phòng vé cao nhất nước.
Nhưng dù có là phim thương mại, quá trình quay vẫn khô khan và nhàm chán.
Lận Hàn Xuyên tận mắt chứng kiến nam chính NG hết lần này tới lần khác, Chu Tịch Sơn tức đến mức cầm loa mắng thẳng tiểu minh tinh, chưa hả giận còn tiếp tục chửi thêm một trận nữa.
Vừa quay vừa mắng, cuối cùng cũng kết thúc một ngày quay hình.
Lúc Chu Tịch Sơn chuẩn bị lỉnh đi, Lận Hàn Xuyên tiến lên một bước.
"Cậu còn chưa đi?" Chu Tịch Sơn giật mình.
Khi quay phim ông hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh.
Đến lúc này mới phát hiện, Lận Hàn Xuyên đã đợi suốt một buổi chiều.
“Bất kể cậu đưa ra điều kiện gì, ta đều không nhận! Đừng phí công vô ích!”
“Diệp Văn Tuấn sẽ đảm nhiệm vai trò phó đạo diễn.”
Lận Hàn Xuyên nói liền một hơi, rồi nhìn thẳng vào ông:
“Nếu Chu đạo thật sự không muốn nhận, vãn bối sẽ tìm người khác. Ví dụ như... Quách Mãn Kiệt đạo diễn chẳng hạn.”
Vừa nghe đến tên Diệp Văn Tuấn, mắt Chu Tịch Sơn lập tức sáng rực.
Nhưng đến khi nghe đến tên Quách Mãn Kiệt, ông liền không nhịn được mà cắt ngang:
“Ta nhận! Ta nhận ngay! Quách Mãn Kiệt cái tên thần thần đạo đạo đó mà cũng đòi làm phim thương mại? Để ta tới còn hơn!”
Ai cũng biết, Chu Tịch Sơn vẫn luôn muốn hợp tác với Diệp Văn Tuấn, tiếc là chưa từng có được kịch bản phù hợp.
Xem ra lời đồn không sai.
---
Cuối cùng lừa được Chu Tịch Sơn nhận lời, Lận Hàn Xuyên không lãng phí một giây nào.
Anh rút ngay hợp đồng từ túi xách mang theo người.
Chu Tịch Sơn trừng mắt há hốc mồm: “???”
Rốt cuộc vẫn ký ngay tại chỗ.
Đến khi hai người chia tay, Chu Tịch Sơn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng nghĩ tới Diệp Văn Tuấn, ông cũng chỉ dặn dò:
“Cậu nhớ nhanh chóng lập nhóm làm việc, kéo cả ta và Diệp đạo vào!”
Tiễn Chu Tịch Sơn xong, Lận Hàn Xuyên cúi đầu nhìn bản hợp đồng, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt.
---
Tối đó, trở về khách sạn của đoàn phim, Lận Hàn Xuyên tới gõ cửa phòng Nhiễm Tinh.
Gõ mãi một hồi lâu, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Lận Hàn Xuyên hơi nghi hoặc.
Từ khi nhận kịch bản, Nhiễm Tinh luôn là người nghiêm túc và chuyên nghiệp nhất trong đoàn.
Ngoài thời gian quay phim, cậu chỉ lui về phòng học kịch bản, không bao giờ lang thang.
Hiện tại gõ cửa mãi không ai trả lời, hoặc là không có trong phòng, hoặc là bên trong xảy ra chuyện.
Anh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Nhiễm Tinh.
Điện thoại không ai bắt máy.
Không chần chừ thêm giây nào, Lận Hàn Xuyên gọi xuống lễ tân xin chìa khóa dự phòng, chuẩn bị đi lấy thì bỗng nghe thấy âm thanh phát ra từ phòng bên cạnh.
Là... phòng của đạo diễn Kiều Khánh Sinh.
Âm thanh mỗi lúc một hỗn loạn, Lận Hàn Xuyên lập tức bước tới, gõ cửa.
Không ai mở.
Nhưng bên trong rõ ràng có người.
Lận Hàn Xuyên không đợi chìa khóa từ lễ tân nữa, lùi ra một bước, nâng chân đá mạnh vào cửa.
Liên tiếp ba cú đá, ổ khóa vốn chắc chắn cũng bung ra.
Anh tung cú đá cuối cùng, cửa lập tức mở toang.
Trước mắt anh là cảnh tượng hỗn loạn hai người đang đánh nhau.
Chính xác hơn là một người đang đơn phương hành hung.
Nhiễm Tinh túm cổ áo Kiều Khánh Sinh, tung một cú đấm vào bụng khiến đối phương cong người như con tôm.
Kiều Khánh Sinh đau đến mức run rẩy ngẩng đầu, thấy Lận Hàn Xuyên đứng đó liền như thấy cứu tinh, vội kêu lên:
“Nghiêm tổng... cứu mạng!”
---