Ngày đầu tân hôn, Liễu Tương Du đích thân xuống bếp nấu món rượu giấm xào thận trắng, kèm mấy món sở trường.

Y đầy háo hức chạy ra trước cổng Thanh Nhuận Hiên đợi Tống Ngạn Chương trở về, nhưng từ xa đã thấy sau lưng hắn còn có một nữ tử.

Liễu Tương Du vội trốn ra sau cánh cửa lớn, sợ bị Tống Ngạn Chương phát hiện. Qua khe cửa, y nhìn thấy nữ tử kia đội mũ trùm, dung mạo không rõ, chỉ lờ mờ trông thấy phần cằm thanh tú.

Tống Ngạn Chương dặn dò quản gia mấy câu, rồi quản gia dẫn nữ tử đó đi về phía hậu viện.

Liễu Tương Du thầm nghĩ: nữ tử ấy là ai? Trong lòng y đột nhiên nảy sinh đủ loại suy đoán bất an. Y thậm chí nghĩ: liệu có phải nữ tử ấy mới là người Tống Ngạn Chương thật sự yêu, vì môn hộ cách biệt nên mới cưới y làm bình phong rồi sau đó đưa người kia vào phủ?

Liễu Tương Du mang theo muôn vàn nghi hoặc ăn xong bữa cơm chiều. Trong đầu cứ mãi suy nghĩ về thân phận nữ tử kia, đến nỗi bị Tống Ngạn Chương bất chợt cất lời làm y giật mình. 

“Ngơ ngẩn cái gì đấy?”

Liễu Tương Du vốn chột dạ, lắp bắp: “Không, không có gì.”

Biết rõ ánh mắt Tống Ngạn Chương luôn sắc bén, y sợ bị nhìn thấu nên vội vàng chuyển đề tài: “Món ăn thế nào? Có hợp khẩu vị ngươi không?”

Tống Ngạn Chương thản nhiên: “Tạm được.”

Liễu Tương Du thở phào, “tạm được” chắc là “không tệ”. Nếu thật sự dở, với cái miệng độc của hắn, chắc chắn sẽ mỉa mai không thương tiếc. Y gắp một miếng thận cho hắn, thử thăm dò: “Món này là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cùng ăn, không ngờ ngươi còn nhớ.”

Tống Ngạn Chương ăn xong, liếc y một cái.

Liễu Tương Du lập tức căng thẳng, tưởng mình lại lỡ lời, bèn cười lấy lòng: “Ngươi… còn nhớ không?”

Tống Ngạn Chương không đáp, chỉ tự gắp thêm một miếng, nói: “Vị giống hệt tửu lâu Phúc Duyệt, ngươi cố ý học à?”

Liễu Tương Du ngoan ngoãn gật đầu: “Phải, ta từng nhờ người mua lại phương pháp nấu ăn từ Phúc Duyệt rồi học theo.”

Tay cầm đũa của Tống Ngạn Chương khựng lại một chút, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp, như có điều cảm khái, nhưng gương mặt vẫn bình thản.

Liễu Tương Du lại nói: “Ta từng nghĩ ngươi đã quên ta, không ngờ ngươi vẫn nhớ món này.”

Tống Ngạn Chương đặt đũa xuống, quay đầu, đôi mắt như ưng sắc bén nhìn y, giọng điệu đầy châm chọc: “Ngươi định nói gì? Rằng bốn năm qua, ngươi ngày đêm không quên ta, mong muốn gả cho ta, nay cuối cùng giấc mộng đã thành sự thật, đúng không?”

Liễu Tương Du đỏ bừng mặt, vừa là thẹn thùng vừa là sợ hãi. Quả thực trong lòng y là như thế, nhưng bị hắn nói toạc ra bằng giọng điệu lạnh lẽo như vậy chỉ khiến người ta cảm thấy bản thân si tâm vọng tưởng, một lòng đơn phương.

Y cúi đầu, buồn bã nói: “Ta biết chúng ta không môn đăng hộ đối, có thể được gả cho ngươi là phúc phận của ta.”

Tống Ngạn Chương lắc đầu: “Liễu Tương Du, trước kia ngươi đâu phải người như vậy.”

Liễu Tương Du ngẩn người, chợt nhớ lại đêm qua mình cũng từng nói với hắn một câu y hệt. Nay, hắn trả lại y nguyên vẹn.

Y khẽ hỏi: “Vậy trước kia ta là người như thế nào?”

Tống Ngạn Chương như tiếc rèn sắt không thành thép: “Rụt rè nhún nhường, cúi đầu cam chịu, lấy lòng khoe mẽ, mềm yếu vô dụng, không chút tôn nghiêm.”

Toàn là nói về hiện tại. Mỗi câu như nhát dao cứa sâu vào tim, không chút nể tình. Mũi Liễu Tương Du cay xè suýt khóc, gần như muốn vùi mặt vào bàn. Y không biết nên phản bác ra sao. Sau bao năm trải qua cửa nát nhà tan, sống nhờ kẻ khác, tính tình sao có thể không thay đổi? Không cẩn trọng, không nhẫn nhịn, y làm sao sống tiếp?

Tống Ngạn Chương thấy y sắp khóc lại cầm đũa lên ăn tiếp: “Nếu chúng ta đều đã thay đổi rồi, vậy thì chuyện cũ cũng không cần nhắc nữa.”

Trong lòng hắn chẳng phải cũng đau đớn sao? Dù gương vỡ có lành nhưng cảnh vật chẳng còn như xưa.

Đêm Nguyên Tiêu bốn năm trước, thiếu niên rực rỡ kia chỉ thoáng gặp đã khiến hắn tâm thần không yên, nhưng nay trải qua biến cố diệt môn, sao có thể còn là người xưa?

Tuy Tống Ngạn hương vẫn có thể cưới y, nhưng Liễu Tương Du hiện tại đã không còn là Liễu Tương Du từng khiến hắn rung động nữa. 

Dù vậy, hắn vẫn không cam tâm, cho dù vật đổi sao dời cũng muốn giữ y bên cạnh, bù đắp nỗi đau từng suýt mất đi y.

Hai người lặng lẽ ăn xong bữa cơm, Tống Ngạn Chương cởi áo ngoài nằm nghỉ trên giường. Liễu Tương Du thấy hắn tự nhiên nằm trước lại thấp thỏm, tiện tay lấy một quyển sách ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ đọc dưới ánh chiều tà.

Mãi đến khi trời tối, y len lén liếc nhìn giường, thấy Tống Ngạn Chương gác chân, hô hấp đều đặn, tưởng đã ngủ.

Y nhớ đến chuyện tối qua mệt lả hai lần, không dám lại gần. Nhưng đi thì cũng chẳng biết đi đâu. Đi không được, ở chẳng xong, thật khó xử. Y đứng lên đặt sách lên bàn bên cửa, khẽ thở dài.

Tống Ngạn Chương “đang ngủ” bỗng lên tiếng: “Định ngồi đó cả đêm à?”

Liễu Tương Du giật mình, người này sao lại giả vờ ngủ! Y ôm ngực, bối rối: “Ta… ta chỉ đọc sách một chút thôi.”

Tống Ngạn Chương mở mắt nhìn y: “Trời tối rồi.”

Liễu Tương Du đứng yên, không bước tới gần giường.

Tống Ngạn Chương vỗ bên cạnh mình, ra lệnh: “Lại đây.”

Liễu Tương Du dựa vào bàn, chân như dính chặt. Nơi ấy của y vẫn còn âm ỉ đau, nếu lại như tối qua… chắc chắn chịu không nổi.

Tống Ngạn Chương chống tay nhìn y, giọng cao hơn: “Ta bảo ngươi lại đây, không nghe thấy à?”

Liễu Tương Du nơm nớp lo sợ bước tới đứng bên giường, ánh mắt tội nghiệp: “Phu quân, đêm nay có thể… có thể miễn…”

Tống Ngạn Chương ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt trêu chọc: “Không tình nguyện đến thế sao?”

Liễu Tương Du vội giải thích: “Không, không phải, chỉ là chỗ đó… còn hơi đau… có thể… để qua hai ngày….”

Tống Ngạn Chương nhướng mày: “Hai ngày?”

Liễu Tương Du cắn môi, đổi lời: “Một ngày thôi cũng được, để ta nghỉ ngơi một ngày được không?”

Y đưa ngón tay trắng nõn ra, đôi mắt long lanh nhìn hắn, ai mà nỡ từ chối? Tống Ngạn Chương thở dài ngồi dậy, xỏ giày xuống giường, khoác áo ngoài, định rời đi: “Thôi, ta ngủ ở thư phòng.”

Liễu Tương Du tưởng hắn tức giận, vội kéo tay áo hắn: “Không… không cần ra thư phòng đâu. Chỉ cần… đừng như tối qua là được rồi.”

Tống Ngạn Chương đột nhiên quay đầu, kéo y vào lòng, hôn nhẹ lên môi: “Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, ngươi bảo ta nhịn thế nào?”

Liễu Tương Du không dám đáp lời. Tống Ngạn Chương lại hôn mạnh một cái rồi mới buông y ra, đi ra cửa.

Liễu Tương Du nhìn bóng lưng hắn chợt có chút hối hận. Hay là… nhịn một chút cũng được, mới tân hôn ngày thứ hai mà để phu quân ngủ thư phòng cũng quá buồn cười.

Lại nghĩ, lỡ như đi thư phòng chỉ là cái cớ? Hắn định tìm đến nữ tử kia thì sao?

Thấy hắn sắp bước ra cửa, y vội hỏi: “Ngươi định đi tìm cô nương kia sao?”

Tống Ngạn Chương khựng chân, quay đầu nghi hoặc: “Cô nương nào?”

Liễu Tương Du hối hận vì mình hồ đồ, nhưng đã nói thì không thể thu lại. Y siết tay, thấp thỏm: “Chính là… cô nương ngươi đưa về ban nãy… ngươi định… nạp nàng ta làm thiếp?”

Tống Ngạn Chương hiểu ra, cười nhẹ, dựa vào cửa nhìn y đầy hứng thú: “Đúng, ta đưa nàng về, tất nhiên là muốn nạp làm người trong phòng.”

Liễu Tương Du cắn môi, trong lòng chua xót nhưng không dám giận, chỉ cười gượng: “Ngươi muốn nạp thiếp cũng phải theo lễ, ít ra phải để nàng tới dâng trà cho ta.”

Tống Ngạn Chương thấy thú vị hơn bèn trêu chọc: “Ồ? Chính thất phu nhân thật hiền huệ, ngày đầu tân hôn phu quân đã nạp thiếp, còn nôn nóng muốn uống trà tiểu thiếp dâng?”

Liễu Tương Du cố nhịn: “Phải dâng trà… mới xem như có danh phận.”

Tống Ngạn Chương nói: “Ai nói ta định cho nàng danh phận?”

Liễu Tương Du kinh ngạc: “Không danh phận… thì không ổn đâu? Ít ra cũng nên rõ ràng tránh để nàng chịu thiệt.”

Sắc mặt Tống Ngạn Chương đột nhiên trầm xuống: “Đến lúc này còn lo cho người ta? Không nghĩ đến bản thân? Ngày đầu tân hôn, phu quân đã nạp thiếp, sau này một nam thê như ngươi sống sao nổi?”

Liễu Tương Du kiên nhẫn: “Ngươi là công tử hầu phủ, tam thê tứ thiếp là thường tình. Ta… ngày gả đến đã chuẩn bị tâm lý. Tương lai ai sinh hài tử cho ngươi, ta cũng sẽ coi như con ruột dạy dỗ tử tế.”

Tống Ngạn Chương nheo mắt, lắc đầu không nói thêm gì, quay người rời đi.

Liễu Tương Du lau khóe mắt tự nhủ: không sao cả, sớm muộn cũng vậy, đến sớm lại nhẹ lòng. Y ngẩn người ngồi trong phòng, định gọi người nhưng chẳng biết gọi ai. Ban ngày nghe bọn hạ nhân nói, Tiểu An theo y từ Liễu phủ đã bị Tống Ngạn Chương đuổi về nông thôn. Dù Tiểu An không kính trọng y, cũng chướng mắt “thiếu gia” họ hàng xa tới ăn nhờ ở đậu, nhưng dù gì cũng là người mình mang theo, giờ gã đi rồi, chẳng còn ai để sai khiến.

Nhìn gian phòng trống trải, nghĩ đến vẻ mặt không vui của Tống Ngạn Chương lúc rời đi, Liễu Tương Du càng thêm buồn bã. Y thật vô dụng. Nhưng còn cách nào khác?

Tống Ngạn Chương là nhị công tử của Hầu phủ, thân phận tôn quý, tài hoa hơn người, mười bảy tuổi đã trúng cử, người người ngưỡng mộ.

Còn y? Từng là con của tội thần, dù sau này cha được rửa oan, nhưng nhà họ Liễu đã suy tàn. Dù về xuất thân hay tài năng cũng không dám vọng tưởng trèo cao. Được gả cho Tống Ngạn Chương đã là phúc lớn do tổ tiên phù hộ, còn dám mong hắn một lòng một dạ sao?

Đang buồn bã suy nghĩ, chợt nghe tiếng gõ cửa. Mở cửa ra lại ngây ngẩn, người đứng ngoài chính là nữ tử được Tống Ngạn Chương đưa về ban nãy!

Nàng đã thay y phục nha hoàn trong phủ, dáng người cao gầy, gương mặt thanh tú, đúng là có chút tư sắc.

Nàng cúi người hành lễ: “Thỉnh an phu nhân.”

Liễu Tương Du thầm nghĩ: quả nhiên tới dâng trà rồi. Y mở cửa cho nàng vào, chỉ vào ấm trà trên bàn: “Trà ở đây.”

Nữ tử ngẩn người rồi bước vào rót một chén, dâng lên: “Phu nhân, mời dùng trà.”

Liễu Tương Du nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy, không yếu đuối như mình lại mang khí chất kiên cường. Y không nhận trà vì biết: uống vào tức là thừa nhận thân phận thiếp thất.

Tủi thân dâng lên lại không thể giãi bày với Tống Ngạn Chương, nhìn cô nương trước mặt, y bỗng nổi hứng trút giận: “Ta là chính thê của Tống Ngạn Chương, ngươi định đứng vậy mà dâng sao? Theo lễ phải quỳ xuống mới đúng.”

Nữ tử không hiểu gì, tuy không quá tình nguyện nhưng vẫn quỳ xuống giơ chén trà: “Phu nhân, mời dùng trà.”

Liễu Tương Du chưa vội nhận, quan sát rồi hỏi: “Ngươi tên gì? Là tiểu thư nhà nào?”

Nữ tử đáp: “Nô tỳ tên Tiểu Hoàn, không phải tiểu thư, vốn là…” nàng ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói ra: “Vốn là tử tù trong ngục Hình Bộ, được nhị công tử cứu giúp mới thoát nạn đến hầu hạ phu nhân và công tử.”

Liễu Tương Du kinh hãi: “Tử tù? Sao có thể? Đường đường nhị công tử hầu phủ, quan ngũ phẩm triều đình sao có thể nạp tử tù làm thiếp?”

Tiểu Hoàn hoàn toàn đờ người, lúc này mới hiểu: phu nhân hiểu nhầm! Nàng vội đứng dậy.

Liễu Tương Du thấy nàng đứng lên càng kinh ngạc: “Ta chưa uống trà, ngươi dám đứng lên?”

Tiểu Hoàn lúng túng: “Phu nhân hiểu lầm rồi. Nhị công tử không hề muốn nạp ta làm thiếp, chỉ đưa ta về để hầu hạ người thôi.”

Liễu Tương Du sững sờ: “Hầu hạ ta?”

Tiểu Hoàn gật đầu, cố nhịn cười: “Nhị công tử thân phận tôn quý, sao có thể nạp ta làm thiếp được chứ?”

Liễu Tương Du tự mình tạo ra một màn xấu hổ không để đâu cho hết, chỉ hận không thể chui xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play